Chương 1: Nhiều năm sau gặp lại

Trước khi vào cửa kiểm an, Lộ Dao đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình.

"Hộ chiếu và chứng minh thư đều đã đem theo cả chưa?"

"... Đem rồi ạ."

"Sau khi xuống máy bay đừng đi loạn, chú Hoắc sẽ đến đón con, con đã lưu số điện thoại của chú Hoắc chưa?

"Nghe được cách xưng hô đó, trong lòng Lộ Dao khẽ run, cái đó đã từng là cách xưng hô thân mật nhất, cách vài năm sau nghe lại, cứ như đã qua mấy đời."Dao Dao?Lộ Dao hoàn hồn:... Lưu rồi ạ."

"Chú Hoắc đến Tokyo lần này, là để nói về một hạng mục hợp tác đa quốc gia, rất bận rộn, con cố gắng đừng tạo thêm phiền phức cho chú ấy."

"Con biết rồi. Ba, con cúp máy trước đây, lập tức vào cửa kiểm an."

"Con nói cái gì?! Còn chưa vào cửa kiểm an? Bây giờ đã mấy giờ rồi, đứa nhỏ này sao lại chẳng có một chút khái niệm về thời gian...

"Lộ Dao cắt đứt cuộc trò chuyện, nhét điện thoại vào trong túi, vội vã đi vào cửa kiểm an. May mắn thay trước khi cánh cửa đóng kín, Lộ Dao đã lên máy bay thành công. Sau khi tìm được chỗ ngồi, Lộ Dao nhìn vào giá hành lý, cô đi lên muộn, trên giá để hành lý hoàn toàn không có chỗ trống, mà vị trí bên cạnh cô cũng không có ai ngồi. Cô hỏi người đàn ông trung niên ở phía bên kia chỗ trống:"Chú ơi, chỗ này không có ai ngồi ạ?

"Người đàn ông trung niên mỉm cười lắc đầu,"Chắc là không có người, cửa khoang cũng đã đóng rồi.

"Lộ Dao đặt ba lô vào vị trí trống, lấy máy tính bảng ra chuẩn bị xem phim, thì trước người đã bị bao phủ bởi một cái bóng đen. Người đàn ông thở dốc hơi dồn dập, trên khuôn mặt đều là vẻ mệt mỏi phong trần, mặc dù là vậy nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất mạnh mẽ trời phú của anh ta. Anh ta liếc nhìn chiếc bao lô màu hồng trên chỗ ngồi, rồi hỏi Lộ Dao:"Túi của cô à?

"Lộ Dao nghe thấy tiếng thì từ từ ngẩng đầu lên, toàn thân người này đều tản ra hơi lạnh, ánh mắt sắc bén, làm người ta không khỏi sợ hãi. Ngoại trừ việc nhìn qua trông có vẻ vô nhân đạo, thì những thứ khác có thể cho cả điểm tuyệt đối, đôi chân dài, và cả gương mặt lạnh lùng đó cũng đẹp không thể bắt bẻ. Sự kiên nhẫn của người đàn ông hôm nay cực kỳ tốt, hỏi lại một lần nữa:"Túi của cô à?Lộ Dao hoàn hồn,Ồ, vâng.

"Nói xong cô vội vàng lấy lại ba lô để nhường chỗ cho anh ta ngồi. Người đàn ông chỉ mang theo máy tính xách tay, không có hành lý khác, sau khi ngồi xuống liền mở máy tính lên. Lúc anh ta ngồi xuống, Lộ Dao cảm thấy mình hơi khó thở, cái gọi là khí chất mạnh mẽ đến ép người có lẽ chính là giống như anh ta. Lúc này tiếp viên hàng không đi đến, nở nụ cười ngọt ngào, hỏi:"Tưởng tiên sinh, các nhân viên đi theo anh đều đến đủ cả chưa ạ?

"Tưởng Trì Hoài ngẩng đầu lên,"Toàn bộ đều đã lên máy bay rồi, làm phiền cô."

"Đừng khách sáo." Tiếp viên hàng không rời đi, toàn bộ rèm cửa đều được kéo lên, cửa khoang đóng lại lần nữa.

Lộ Dao liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, tóm lại là được, chỉ là không biết thân phận của anh ta ra sao, cửa khoang đã đóng thế nhưng có thể vì anh ta mà mở ra lần nữa.

Lúc này tiếp viên hàng không bắt đầu phát thẻ nhập cảnh, đây là lần đầu tiên Lộ Dao ra nước ngoài, đầu tiên cô ghi hết những gì mình biết bằng tiếng Anh, nhưng khi đến chỗ khách sạn, cô lại lo lắng.

Bên Osaka có người đón, cô không thuê hướng dẫn viên du lịch, cũng không biết có thể không cần viết được hay không, nhỡ đâu nói bừa, nếu Osaka không có cái khách sạn đó thì phải làm sao?

Hải quan có thể sẽ không cho cô nhập cảnh hay không?

Lộ Dao liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, muốn nhìn xem anh ta viết cái gì, kết quả là người đàn ông đó hoàn toàn không viết gì cả, vẫn đang gõ bàn phím.

Mười phút sau, cô trường cổ ra, hỏi người đàn ông trung niên ở phía bên kia, giọng rất nhẹ:

"Chú ơi, chú ghi thẻ nhập cảnh xong chưa? Có thể cho cháu mượn xem không?"

Sợ đối phương hiểu lầm cô có ý khác, cô giải thích thêm một câu nữa: "Lần đầu tiên cháu ra nước ngoài, nên không biết ghi như thế nào.

"Người đàn ông trung niên đưa thẻ nhập cảnh cho cô, sau khi Lộ Dao nhìn vào liền há hốc mồm, cô không biết tiếng Nhật. Thẻ nhập cảnh cũng không thể ghi một nửa tiếng Anh một nửa tiếng Nhật được. Cô khẽ thở dài, rồi trả lại thẻ nhập cảnh cho người đàn ông trung niên. Hơn hai mươi phút sau, Lộ Dao đứng ngồi không yên, sợ ghi thẻ nhập cảnh không đúng sẽ bị giữ lại ở cửa hải quan. Vì thế lần nữa căng da đầu, nghiêng đầu hỏi:"Chú ơi, chú có thể nói cho cháu tên một khách sạn ở Osaka được không?

Tên tiếng Anh đấy ạ.

"Tưởng Trì Hoài mệt mỏi xoa xoa ấn đường, liếc mắt nhìn sang Lộ Dao bên cạnh, đúng là không dừng lại dù chỉ một giây phút. Chợt, anh đóng máy tính lại, đưa tay cầm lấy thẻ nhập cảnh của cô."Này, anh làm..." Gì?

Chữ cuối cùng còn chưa được nói ra, đã thấy người đàn ông xoẹt xoẹt viết xuống một dòng chữ vào chỗ trống mà cô chưa ghi, sau khi viết xong còn tiếp tục nhìn qua tất cả nội dung mà cô đã ghi.

Lúc này Lộ Dao mới dám quang minh chính đại ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào anh ta mà không hề chớp mắt.

Nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh ta, Lộ Dao cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, nhất định đã gặp qua ở đâu rồi, chỉ tiếc là không có ấn tượng gì.

Khi Lộ Dao còn đang đi vào cõi thần tiên, Tưởng Trì Hoài đã đưa tất cả giấy chứng nhận và thẻ nhập cảnh trống trơn cho cô: "Điền giúp tôi, thời gian và khách sạn ở lại điền giống cô.Lộ Dao:..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!