Converter: LySanSan828
Editor: Tiểu Y
Nghe được lời Tống mụ nói, Lí Kim Hoàn đảo mắt liếc mắt đánh giá Tống mụ. Khóe miệng nhếch cười nói: "Vị này chính là đại mama Tống mụ đi? Tống mụ, tỷ tỷ đây vừa thấy là người lương thiện, ta mới đến không hiểu quy củ, tỷ tỷ sẽ không trách ta đi?" Nói xong, Lí Kim Hoàn quay đầu nhìn tới chỗ ngồi chính Chu thị.
"Dọn chỗ cho Nhị phu nhân đi!" Chu thị nhàn nhạt nói. Bản thân cảm thấy vài từ kia chói tai thì thế nào? Nàng đã chính thức gả vào được, là danh chính ngôn thuận nhị phu nhân.
Tống mụ vừa thấy bộ dáng chủ tử trên mặt một phe thất hồn lạc phách, đã sớm đau lòng, cũng không có tâm tình cùng cái nữ nhân này tranh cái gì, cho nên lập tức cho Bình Nhi cái nháy mắt, Bình Nhi tuổi trẻ khí thịnh, nhưng không dám không làm theo, cho nên liền hò hét chuyển cái tú đôn (chắc là cái ghế) hướng bên cạnh nặng nề để xuống!
Lí Kim Hoàn đương nhiên nhìn ra được đối phương không có ý tốt, bất quá nàng cũng không so đo, mà là lập tức ngồi xuống, lại còn cùng Chu thị giành việc nhà.
Trong lúc, Lí Kim Hoàn nhìn đến một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi xinh đẹp đang đánh giá nàng, nàng đứng hướng về phía ở phòng ngủ trước cửa tiểu nha đầu cười nói: "Đây là đại tỷ Nhu nhi đi?"
Sáu bảy tuổi Tiết Nhu đã biết chuyện , nàng tự nhiên biết gần đây mấy ngày nay mẫu thân vì nữ nhân này mà thương tâm, trong ánh mắt mang theo tia chán ghét nhìn lướt qua Lí Kim Hoàn, nàng lập tức quay đầu đi về phía phòng đi, căn bản là không muốn cùng nàng ta nói thêm một câu.
"Là đại tiểu thư chúng ta!" Tống mụ đáp lại. Một câu "chúng ta" nói thật sự rõ ràng, chúng ta đều là nô tỳ, đại tiểu thư cùng phu nhân mới là chủ tử.
Lí Kim Hoàn tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói Tống mụ, bất quá cũng giống như không để ý, tiếp tục cùng Chu thị nói chuyện phiếm, nói phiếm vài câu sau, cuối cùng là Chu thị không có tinh thần gì đuổi nàng, Tống mụ định mở miệng đuổi người, không nghĩ giờ phút này giữa phòng ngủ nhị tỷ khóc nháo lên. Tống mụ chạy nhanh đi vào phòng ngủ ôm lấy nhị tỷ. Nghĩ rằng:
Vừa vặn lấy cớ !
"Phu nhân, nhị tỷ tỉnh!" Tống mụ ôm nhị tỷ theo trong phòng ngủ đi ra.
"Ách..."
Không đợi Chu thị nói chuyện, Lí Kim Hoàn cũng lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Tống mụ mong chờ nhị tỷ trong lòng nàng nhị tỷ. Cười nói: "Đây là nhị tỷ tỷ tỷ vừa sinh a? Ai ô ô, bộ dạng thật sự là xinh đẹp khả quan!"
"Muội muội quá khen!" Chu thị khách sáo một câu.
Tống mụ cũng nói: "Cái đó là đương nhiên, bộ dạng cùng phu nhân rất giống nhau!" Tống mụ trong vô hình khen dung mạo Chu thị.
Tuy rằng trong lời nói Tống mụ mang theo kim, Lí Kim Hoàn cũng không thèm để ý, tiến lên ôm lấy nhị tỷ trong tay Tống mụ."Ta đến ôm một cái!"
"Ai..." Tống mụ không nghĩ tới nàng sẽ chạy tới trong tay mình cướp đứa nhỏ, hô nhỏ một tiếng, đứa nhỏ cũng đã đến trên tay Lí Kim Hoàn.
Lí Kim Hoàn ôm nhị tỷ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt đều mang theo nụ cười. Nhưng nói cũng bắt đầu nói không đúng chỗ ."Nữ hài nhi bộ dạng phải xinh đẹp chút về sau mới có thể gả gia đình tốt, nếu là lời nói của nam hài sẽ không sợ, mặc kệ lớn lên trông thế nào về sau cũng muốn đính môn lập hộ, kế thừa gia nghiệp, truyền thừa hương khói. Tỷ tỷ ngươi nói đúng không?"
Ngụ ý đã thật rõ ràng, Lí Kim Hoàn châm chọc Chu thị sinh cái nữ hài, dù cho có tính cũng vô dụng, sinh con trai không xong, căn bản là vô dụng!
Chu thị từ nhỏ đến lớn được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ biết cái gì là lục đục đấu đá với nhau. Cứ tính là gả vào Tiết gia, người người hầu hạ, cũng chỉ có nghe theo lệnh phân phó của nàng, nơi nào sẽ đấu miệng, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng chỉ há miệng thở dốc, cái gì cũng đánh trả không xong. Huống chi hiện tại thân thể nàng suy yếu, tâm linh bị thương, căn bản là không có tâm tình cùng nàng (LKH) đấu miệng.
Hơn nữa nàng liều mạng tám năm trời cũng không sinh ra được con trai đều là sự thật, lời nói của người này vừa vặn là chạm đến chỗ đau của nàng!
"Cái đó cũng phải nhìn sinh ra từ loại gia đình gì a? Giống ngài xinh đẹp thiên tiên như vậy, lúc đó chẳng phải đến đây làm thiếp cho lão gia sao?" Thấy phu nhân tức đến nói không thể nói rõ, Bình Nhi bên cạnh ngẩng đầu lạnh lùng nói.
Nào biết đâu bị trách móc như vậy Lí Kim Hoàn vẫn không tức giận, chỉ là liếc Bình Nhi một cái, cười nói: "So cả đời làm nha hoàn, về sau lại xứng với gã sai vặt muốn hơn nhiều đi? Thiếp cũng là nửa chủ tử, sinh con càng là chủ tử, nha hoàn lại không giống, cho dù là sinh con cũng vẫn là phận nô tài!" Một câu nói cuối cùng được kéo càng dài.
"Ngươi..." Bình Nhi bị lời nói của Lí Kim Hoàn làm tức giận đến trắng mặt, vừa định đánh trả.
Không nghĩ Chu thị cũng là đã mở miệng."Bình Nhi!" Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không thể làm lớn rồi cãi nhau là xong việc.
Liếc mắt uất ức trừng Chu thị ngồi ở chính đường thượng, Lí Kim Hoàn không thèm để vào mắt ."Tỷ tỷ, những người trong phòng này thật đúng là quản giáo hảo a, bằng không thanh danh tỷ tỷ hiền lành bị các nàng làm hỏng rồi!" Ánh mắt nàng đầu tiên là liếc mắt đánh giá Bình Nhi một cái, rồi lại nhìn lướt qua Tống mụ.
"Ngươi..." Lần đầu tiên gặp mặt, Chu thị không nghĩ tới một cái thiếp dám chống đối như vậy, vừa định răn dạy vài câu. Không ngờ, Lí Kim Hoàn lại hét lên một tiếng.
"Ai u!"
"Nhị phu nhân, ngài như thế nào?" Nha đầu Hồng Hạnh theo Lí Kim Hoàn tiến lên khẩn trương hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!