Bà chủ đã không thể gọi là người được nữa, trông bà giống như một khối thịt xay đang khâu vá cho chính bản thân mình hơn. Khi không còn lớp trang điểm ban ngày, giữa màn đêm tăm tối âm khí dày đặc, bà ta lộ ra khuôn mặt dữ tợn nhất.
Không ai biết vì sao bà trở nên như vậy. Nhóm ba người Giang Lạc không hẹn mà cùng cảm thấy quá uy hiếp. Bất chợt nét mặt bà ta trở nên đáng sợ, nhưng bà không tấn công nhóm Giang Lạc mà hung hăng nhào tới hai bà cháu đang ngủ trên giường.
Diệp Tầm theo bản năng cắn rách đầu ngón tay mình rồi nhét vào miệng thỏ bông, máu tươi chảy ra, đôi mắt đen láy của thỏ bông lập tức phát sáng. Vẻ mặt Diệp Tầm nghiêm túc, hắn để thỏ bông xuống đất: "Tiểu Phấn, nuốt bà ta đi."
Tiểu Phấn cứng ngắc đi về phía bà chủ.
Con thỏ đó, thế mà, đi được.
Vẻ mặt Giang Lạc cực kỳ khó tin, ngơ ngác nhìn Tiểu Phấn.
Diệp Tầm còn phải tốn công ném tên top 1 và top 2 từ dưới đếm lên ra ngoài cửa: "Mấy cậu ra ngoài đi, đừng đứng đây thêm phiền."
Cửa phòng đóng rầm lại trước mặt Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, Giang Lạc ngơ ra hồi lâu mới im lặng đi ra ngoài ban công, quay sang ông chủ xin điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống mà hút.
Tư thế giống nhau như đúc, cậu và ông ấy chỉ khác nhau ở chỗ một bên là phim thần tượng còn một bên là phim thực tế thôi. Ông chủ cũng chẳng thèm để ý, trong lòng ông vẫn còn run sợ, cầm điếu thuốc trong tay vẫn run run, không biết bản thân đang nói gì, cứ lẩm bẩm rõ là đang căng thẳng lắm: "Trường mấy cậu cho hút thuốc cơ à?"
Giang Lạc nghiêng đầu phả ra một làn khói, làn khói nhàn nhạt khiến đôi mày thanh tú lộng lẫy của cậu như nhòe đi: "Tranh thủ lúc đang rảnh, xoa dịu nỗi buồn cũng tốt lắm chứ."
Lục Hữu Nhất nghe vậy hơi do dự xin ông một điếu thuốc nữa, bắt chước điệu bộ của Giang Lạc ngồi xổm xuống.
Giang Lạc hỏi một câu vu vơ rằng: "Ông chủ, chú với cô cầm tinh con gì?"
Ông chủ nói: "Tôi là Tý, vợ tôi là Ngọ."
Giang Lạc gật đầu một cái cho có lệ.
Lục Hữu Nhất không biết hút thuốc, là gà mờ nên Giang Lạc phải dạy hắn: "Rít một hơi thật sâu, để nó qua phổi rồi hẵng nhả ra."
Cậu biểu diễn một lần, chiếc cổ mảnh khảnh hơi nâng lên, một vài sợi tóc đen và hơi thở lười biếng cùng nụ cười như trêu đùa ở khoé miệng, nó khiến cho tim người ta phải xốn xang.
Thành ra Lục Hữu Nhất đỏ tía cả mặt, lầm bầm: "Thật là, ở đây lại không có anh Trì Vưu…"
Ông chủ ngồi bên cạnh vừa thở dài vừa buồn khổ nói: "Từ khi kinh doanh không ra gì, ngày nào tôi cũng không có tinh thần, đều là lỗi của tôi, tất cả là do tôi không có thời gian quan tâm chăm sóc vợ của tôi." Ông dần nghẹn ngào, dụi dụi nước mắt: "Bà ấy thành ra như vậy… thế mà tôi không biết… Mẹ kiếp tôi không phải là con người mà!"
Ông khóc tức tưởi, dáng vẻ nhếch nhác, hai mắt Lục Hữu Nhất cũng đỏ lên. Giang Lạc im lặng hút thuốc, vẻ mặt cậu trong làn khói thoạt nhìn thật lạnh lùng. Hút hết điếu, Giang Lạc dụi tàn thuốc rồi đứng dậy từ trên cao nhìn xuống ông chủ, nói: "Chú không biết thật à?"
Ông còn đang khóc khẽ giật mình.
Giang Lạc: "Một vùng đất phong thủy tốt khó tìm như thế, chú dám mở khách sạn ở đây đã đủ chứng minh chú là một người rất coi trọng chuyện phong thủy. Chú cầm tinh con chuột, ứng với Tí trong mười hai địa chi, khảm thủy, mà vợ chú cầm tinh con ngựa, tức là Ngọ trong mười hai địa chi, ly hỏa, cả hai tương xung. Căn phòng này nằm ở hướng Bắc nhưng mặt quay về phía Nam, dáng phòng có lợi cho chủ là nam nhưng bất lợi cho chủ là nữ, chú không biết thật à?"
Ông ta sững sờ, đang úp mặt trong lòng bàn tay thì ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, nói một câu lạnh lùng lại hết sức sắc bén: "Nhưng tại chú ngại phiền phức, lười quản nên mới không để bụng, sau thành ra cái đại họa như này."
Giang Lạc suy nghĩ miên man, đứng ở trước cửa phòng cùng với Lục Hữu Nhất, sau khi chờ tầm mười lăm phút thì Diệp Tầm mở cửa ra, đầu toát mồ hôi: "Được rồi."
Bên trong cánh cửa đã không còn hình bóng của người đàn bà kia, Diệp Tầm ôm thỏ bông trong lòng không khác gì khi trước. Bà lão trên giường đã tỉnh, đang ôm lấy đứa cháu trai bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Ông chủ lao vào từ phía sau, đứa nhỏ vừa nhìn thấy ba đã lập tức khóc thét lên, nó nghẹn ngào không thành tiếng: "Ba ơi, ôm con!"
Ông chủ vội vàng ôm lấy đứa con của mình vừa trấn an mẹ già, ông nhìn Diệp Tầm với ánh mắt phức tạp: "Cậu Diệp, vợ tôi…"
"Bà ấy đã thành tà vật, chúng cháu sẽ nghĩ cách siêu độ cho bà ấy." Diệp Tầm ngập ngừng rồi nói: "Trên người bà ấy có pha lẫn da thịt của ba cô gái kia, ủy thác của ông chúng cháu đã hoàn thành rồi."
Đôi mắt của ông đỏ ngầu còn định hỏi gì đó nhưng đứa nhỏ lại ôm lấy đầu ông la buồn ngủ, thế là ông muốn nói lại thôi, đành phải ôm đứa nhỏ dỗ đi ngủ: "Xin các cậu hãy chờ đến ngày mai, tôi còn vài việc muốn hỏi."
Diệp Tầm gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!