Chương 5: [Canh 1] Bà chủ

Lục Hữu Nhất: "…"

Giang Lạc vừa dứt câu, Lục Hữu Nhất không khỏi rùng mình, da đầu hắn tê rần, ngón tay níu lấy góc áo của người trước mặt.

Chất vải thô ráp, nếu ngửi kỹ sẽ ngửi thấy một mùi ẩm mốc không thể giải thích được, giống như dầm mưa rất lâu và mùi bùn đất như có như không.

Chắc chắn không phải là Giang Lạc.

Mồ hôi lạnh của Lục Hữu Nhất cứ chảy ròng ròng, hắn muốn buông tay ra nhưng lại sợ làm phiền tới "người này": "Diệp Tầm, giữa tôi và Giang Lạc có thêm một thứ."

Cái "người" mới vào vẫn không nhúc nhích mà cứ đứng nguyên ở đấy, giống như không hiểu họ đang nói gì.

Diệp Tầm hỏi: "Là cái gì?"

Lục Hữu Nhất muốn bật khóc tới nơi: "Tôi không biết, nhưng mùi nó cứ làm sao ấy, giống như mùi xác vậy."

Sao xác chết lại xuất hiện ở nơi này?

Diệp Tầm nhíu mày rồi nhét lá bùa vào tay Giang Lạc: "Dán nó lên thiên trung, thiên đình và tư không."

Giang Lạc: "Là sao… ba chỗ đó là chỗ nào?"

Diệp Tầm: "Dán nó lên giữa trán ấy."

Giang Lạc ôm con thỏ bông bằng tay trái, đưa tay kia cầm lấy miếng bùa chuẩn bị dán. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chạm phải một thứ gì đó kinh khủng, nhưng không ngờ cậu chẳng đụng phải thứ gì cả.

Giang Lạc thoáng sững người, đưa ngón tay xuống dưới thì đụng phải một chất lành lạnh dinh dính. Nó vừa cứng vừa mềm, thứ sâu bọ nào đó cứ cuồn cuộn lên khi cậu chạm vào, giống như con giòi.

Giang Lạc lập tức rụt tay lại, đen mặt nói: "Nó không có đầu."

Thứ cậu sờ là lớp thịt trên cái xác.

Miếng thịt hư thối sinh ra giòi bọ, cậu không muốn nói nữa.

Diệp Tầm tóm lấy tay Giang Lạc định bước tới để xử lý nó, Giang Lạc tóm tay hắn cản lại, bình tĩnh nói: "Chúng ta mở đèn trước. Nó đã đứng sau lưng nhưng không làm gì, tạm thời an toàn, dẫn nó vào studio mở đèn rồi tính tiếp."

Giang Lạc nói cũng phải, đối phó với thứ này trong bóng tối không phải là một lợi thế cho họ. Ba người vẫn giữ tư thế cũ đi về phía trước. Lục Hữu Nhất đi phía sau cái xác còn thấy hên hên: "May là nó đi theo ông."

Giang Lạc cảnh giác nguy hiểm có thể đến từ phía sau lưng, cậu thuận miệng nói: "Sao ông biết nó đi theo tôi? Nó không có đầu, nhỡ mặt nó quay về phía ông còn tay cầm áo của tôi thì sao?"

Lục Hữu Nhất nổi da gà: "Đù má, ông đừng đùa nữa!"

Cái xác đó níu lấy áo cậu càng lúc càng nặng, tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn, âm thanh không khác nào đang kéo lê một cái xác trên đất. Đoàn người nơm nớp lo sợ đi đến phòng studio. Diệp Tầm tìm công tắc điện, một phút sau, ánh đèn bỗng bừng sáng.

Lục Hữu Nhất chớp chớp mắt theo bản năng, ngay sau đó liền nhìn rõ hình dáng của cái xác trước mặt, vị trí đầu trống rỗng. Xác chết mặc một bộ quần áo tù nhân màu đỏ nhuốm máu, làn da xanh tím, trên cổ nó có vết thương rất dữ tợn, máu thịt lòi ra ngoài còn sót lại vết dao và thêm giòi bọ ngoe nguẩy.

Giang Lạc đã chạy được vài mét, cậu tìm được một cái khăn ướt rồi lau mạnh tay, nhìn cái xác đang đi không một chút cảm xúc. Vì lúc đi xác chết nắm góc áo của cậu rất chặt nên khi cậu vừa trốn chạy thì áo cũng bị xé rách một góc xuýt lộ cả eo.

Hiệu ứng hình ảnh của xác chết biết đi thật sự rất đáng sợ, Lục Hữu Nhất sợ hãi nói: "Vãi đạn nó đi được thật này…"

Còn chưa dứt lời, hắn hoảng sợ nhìn trừng trừng bởi vì khi cúi đầu xuống hắn thấy được chân của cái xác.

Mũi chân đang hướng về phía hắn.

Lục Hữu Nhất thét lên: "ĐM á á á!!!!!!"

Cái xác chết biết đi này thực sự quay về phía hắn như lời Giang Lạc nói!!!

Lục Hữu Nhất vừa la hét vừa giơ chân đạp tán loạn, vội vàng chạy về phía Giang Lạc và Diệp Tầm. Xác chết loạng choạng xoay người về phía họ, đột nhiên lao đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!