Biên tập: Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: Thỏ Ngọc
Nhưng khi một kẻ điên làm việc thì người bình thường sẽ chẳng thể nào giải thích được lý do trong đó.
Giang Lạc và hai người bạn của mình đi trong hang động chừng năm sáu phút rồi họ đến một ngã tư đường rộng lớn.
Lục Hữu Nhất nhìn bốn con đường đen kịt trước mắt, trầm ngâm hỏi: "Chúng ta đi đường nào?"
Giang Lạc dựa theo trực giác chọn con đường thứ tư: "Đường này đi, chắc sẽ không phải là con đường nguy hiểm nhất đâu."
Vẻ mặt Lục Hữu Nhất nhìn cậu rất phức tạp, cứ muốn nói lại thôi: "Giang Lạc, không phải tôi không tin ông. Nhưng mà thể chất của ông... chọn cái gì thì chắc chắn cái đó sẽ không tốt."
Giang Lạc: "... Ông nói đúng, vậy bỏ cái thứ tư đi."
Ma Quỷ chỉ con đường đầu tiên: "Tôi thấy có thể đi đường này."
Giang Lạc nhìn cái kiểu bán đứng hang ổ của mình mà không biết gì của hắn, cậu mỉm cười và bước lên vỗ vỗ bờ vai hắn rồi nói: "Ma Quỷ, có trực giác như nào thì cứ nói ra. Chúng tôi đi theo anh mà."
Quả nhiên Ma Quỷ dắt họ đi vào một con đường an toàn. Bọn họ bình yên đi qua hang và tới một cây cầu treo.
Xích sắt bắc ngang hai bên bờ, tấm ván gỗ đơn sơ nên nhìn cây cầu treo vô cùng nguy hiểm. Giang Lạc cúi đầu xuống thì thấy phía dưới là mạch nước ngầm, giữa lòng sông xuất hiện khá nhiều quỷ nước.
Ma Quỷ nói: "Băng qua cầu treo là đến rồi."
Giang Lạc hỏi: "Đến đâu?"
Vẻ mặt Ma Quỷ chợt trở nên mơ hồ: "Tôi không biết."
Giang Lạc cũng không bất ngờ, cậu nhún vai: "Đi thôi."
Ma Quỷ đi trước dẫn đường nhưng khi bọn họ đi trên chiếc cầu treo thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đỏ đeo mặt nạ hồ ly ở phía bên kia cầu.
Mặt nạ hồ ly dáng vẻ hung tợn, chóp mũi dài và trên mặt mặt nạ có khắc chữ "Hoa". Người đàn ông đó bước tới cầu treo lạnh lùng nói: "Đằng Tất, ngươi muốn phản chủ sao?"
Giang Lạc và Lục Hữu Nhất lập tức nhìn về phía Ma Quỷ, hắn không hề phản ứng lại. Sau khi bọn họ nhìn mới khó hiểu hỏi: "Các cậu nhìn tôi làm gì?"
Lục Hữu Nhất nhắc nhở nói: "Hình như hắn ta gọi anh đó."
Hóa ra Ma Quỷ tên là Đằng Tất? Đúng làm một cái tên kỳ quái.
Nhưng nếu Ma Quỷ có lại ký ức, lẽ nào bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Ma Quỷ nói: "Hắn ta gọi Đằng Tất mà. Tôi tên là Ma Quỷ."
Người đàn ông mặc đồ đỏ cười chế nhạo: "Hóa ra ngươi quên mình tên gì rồi sao. Đúng là đáng thương, khó trách lại thành con chó dò đường cho tụi nhân loại."
Giang Lạc lười biếng chen ngang: "Hả? Anh ghen tị vì anh ta là chó còn bản thân mình đến con chó cũng không bằng sao?"
Nụ cười của người đàn ông đồ đỏ cứng đờ: "Muốn chết hả."
Gã duỗi tay ra, ngón tay mảnh mai như vuốt cáo, trên mu bàn tay chằng chịt gân xanh và móng tay nhọn hoắt sắc bén như móc câu. Ngay khi gã đàn ông đồ đỏ đối diện trước mặt Giang Lạc rồi đâm móng vuốt xuống, Ma Quỷ đã lập tức dùng đại đao của mình cản lại.
Móng vuốt chém qua đại đao tóe lên tia lửa, Ma Quỷ nhìn Giang Lạc và Lục Hữu Nhất phía sau, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng mong làm họ bị thương."
Gã đàn ông đồ đỏ nhíu mi lại: "Đằng Tất, ngươi mất trí rồi."
Gã bất ngờ tăng thêm trọng lực, móng vuốt trượt từ mũi dao xuống cán dao ấn mạnh tạo thành năm vết xước trên tay Ma Quỷ. Máu tươi lập tức từ cánh tay hắn chảy xuống, mỗi vết cào đều sâu thấy cả xương.
Ma Quỷ nhìn vết thương trên cánh tay của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!