Biên tập: Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: Thỏ Ngọc
Màn đêm tĩnh lặng, ánh sao lấp lánh.
Trong thành phố hiếm khi nào mới nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến như vậy. Trăng theo tiếng gió vốn nên thật yên bình và tốt đẹp nhưng lúc này không ai còn tâm trạng thưởng tức sao trời đẹp đến vậy nữa.
Sau khi buổi hiến tế kết thúc, Giang Lạc gỡ mặt nạ ra. Chiếc mặt nạ này khiến cậu cảm thấy không ổn, rõ ràng là cười nhưng lại lởn vởn cảm giác chết chóc rập khuôn, cứng nhắc và cực kỳ quái lạ.
Cậu nhét mặt nạ vào trong túi, im lặng nghe những thí sinh khẽ nói chuyện với nhau.
"Hôm nay cậu có phát hiện cái gì không?"
"Chả có gì, cậu thì sao?"
"Tôi cũng không. Nhưng mà tôi phát hiện người già trong thôn này rất ít nhé."
"Dù là trưởng thôn nhưng nhìn có vẻ cũng mới 50 tuổi thôi, không già lắm."
Có rất nhiều người cao tuổi ở nông thôn trong độ tuổi 50-60 vẫn đi làm đồng, bởi vậy nên người già ở nông thôn rất khỏe mạnh. Sống đến bảy tám chục tuổi đếm còn không hết, nông thôn không có hoạt động giải trí gì nên thường họ sẽ ngồi trước cửa để phơi nắng.
Nhưng làng Thâm Thổ này lại không có đến một ai.
Giang Lạc lén nghe cuộc trò chuyện này xong thì không nghiêng tai nghe ngóng nữa.
Đột nhiên Lục Hữu Nhất nói: "Giang Lạc, phía trước có phải cô bé lúc nãy chúng mình gặp không?"
Hắn túm áo Giang Lạc ý bảo Giang Lạc nhìn sang bên trái.
Giang Lạc vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đang lặng lẽ rời xa cha mẹ mình len lén chạy vào trong một góc.
Cậu nhanh chóng nói: "Đi, tụi mình tới xem thử."
Giang Lạc và Lục Hữu Nhất ra khỏi đám đông đuổi theo phía sau cô bé.
Bọn họ dần dần đuổi theo từ trong thôn đến rìa thôn hẻo lánh ít người. Sau khi băng qua một khu rừng rậm bỗng nhiên trước mắt như rộng mở.
Cuối rừng rậm là một nghĩa trang hoang vu rộng lớn với từng lớp bia mộ.
Từng nấm mồ như những ngọn đồi nhỏ, trước ngôi mộ có một tấm bia. Nhìn kỹ ngoài vài ba cây cỏ dại thì những ngôi mộ này giống nhau như đúc.
Giang Lạc nhìn lướt qua những ngôi mộ rồi mau chóng thấy được một cái bóng đỏ: "Ở kia."
Cô bé đang đào mộ.
Bàn tay cô bé cũng chỉ to như vậy mà thôi. Không có xẻng cũng chẳng có xúc, đôi bàn tay trắng nõn đào lấy mộ phần, đất đá cứng ngắc thoáng chốc đã mài bàn tay cô bé rỉ máu.
Chẳng sợ có người tới, cô chỉ nhìn thoáng qua Giang Lạc và Lục Hữu Nhất rồi lại tiếp tục đào.
Giang Lạc bình tĩnh ngồi xuống nhẹ giọng nói: "Bé ơi, em đang làm gì vậy?"
Lục Hữu Nhất run bần bật ngồi xổm cạnh Giang Lạc.
Cô bé không thèm để ý, Giang Lạc hỏi lần nữa cô bé mới thẫn thờ nói: "Em đang đào mộ."
Giang Lạc kiên nhẫn hỏi: "Tại sao lại đào mộ?"
Cô bé nói: "Em đang tìm ba mẹ của em."
"Ba mẹ của em ở dưới ngôi mộ này sao?" Giang Lạc không nhanh không chậm hỏi: "Ba mẹ mà ban ngày tụi anh thấy không phải ba mẹ thật của em sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!