Chương 35: Chắc anh ấy đau khổ lắm

Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ

Người trong phủ Thiên Sư còn đông hơn so với tưởng tượng của Giang Lạc. Vừa mới liếc sơ qua, từ con nít đến người già, từ người buôn bán đến người làm to, loại người nào cũng có. Thậm chí Giang Lạc còn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc là những ngôi sao nổi tiếng hay xuất hiện trên tivi.

Những người này có kẻ vẻ mặt lo lắng lại có kẻ cung cung kính kính, rất nhiều người ra vào. Trong sân lớn cũng không hề huyên náo, mọi người ý thức giữ yên lặng.

Nhưng hầu hết những người này đều không thể tận mắt nhìn thấy Thiên chủ.

Giang Lạc phải sửng sốt về tiếng tăm của Phùng gia, Trần Bì dắt cậu băng qua đám người đang chờ đợi để đi vào bên trong. Bước qua cánh cổng đầu tiên có một người đệ tử trẻ tuổi đứng gác ở cổng này, đệ tử nhìn thấy ông liền chắp tay nói: "Trần sư thúc, Phùng tiên sinh đang ở trong chờ hai người."

Phùng Lệ?

Giang Lạc liếc mắt sang Trần Bì, vị sư phụ hờ này muốn dẫn cậu đến gặp Phùng Lệ làm chi vậy trời?

Bước qua cửa viện, người bên trong như ít hẳn đi. Bọn họ vào trong chưa bao lâu thì đi ngang một hồ sen, trong hồ sen đặt một bộ bàn ghế tạc bằng đá có hai người đang ngồi.

Một người chòm râu bạc phơ bồng bềnh trông vừa hiền hòa lại hòa ái, lúc Trần Bì đi qua còn lễ phép nói: "Sư phụ."

Vị này chắc là lão thiên sư, Giang Lạc bắt chước gọi một tiếng: "Sư tổ."

"Ừm." Lão thiên sư cười hiền lành, nói với Trần Bì vài câu rồi nhìn về phía Giang Lạc: "Đây là đồ đệ của con vừa đứng đầu bảng cuộc thi đấu đó sao?"

Trần Bì nói: "Dạ, thằng bé này tên Giang Lạc."

"Giang Lạc." Lão thiên sư suy nghĩ về chữ 'nhãn' này: "Không tệ, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan."

Lão thiên sư nhìn về phía lão nhân ngồi đối diện: "Thiên phú của đứa nhỏ này rất tốt, không thua gì đứa nhỏ Trì gia nhà ông đâu."

Trì gia?

Giang Lạc vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại cực kỳ tập trung chú ý.

Cậu liếc nhìn lão nhân kia, ông ấy tầm bảy tám mươi tuổi, tay và mặt đầy nốt đồi mồi, trán hẹp cùng với đôi lông mày rậm, xương gò má nhô ra và đôi mắt sáng tỏ: "Lão thiên sư nói đứa nhỏ nào nhà tôi nhỉ?"

Lão thiên sư cười nói: "Trừ đứa nhỏ Trì Vưu thì ai có thể gánh được hai chữ thiên phú này nữa chứ?"

"Thiên phú con cháu dòng chính đều rất mạnh." Lão giả Trì gia hơi lạnh lùng nói: "Thiên phú cao thì tốt, nhưng phạm phải cái mệnh đó liệu có đứa nào sống qua được tuổi ba mươi không?"

Nói xong ông nhìn sang Giang Lạc: "Nhìn trường thọ đấy, lão thiên sư, đồ đệ của ông không tồi đâu."

Lão thiên sư cười ha ha, vẫy tay với Trần Bì: "Đi thôi, chớ trì hoãn việc của hai người."

Trần Bì nói lời tạm biệt với lão thiên sư rồi dắt Giang Lạc rời khỏi hồ sen.

Bọn họ nhanh chóng đi vào phòng thờ.

Giang Lạc vừa mới vào liền bắt gặp Phùng Lệ đang đốt hương. Phùng Lệ vẫn mặc bộ quần áo thời Đường, y thắp hương xong quay người sang rồi thản nhiên nói: "Đến rồi à?"

Tuy Trần Bì lớn hơn Phùng Lệ và không biết lớn hơn bao nhiêu, thậm chí còn được Lão thiên sư thu làm đồ đệ trước Phùng Lệ, nhưng ông vẫn không dám đứng trước mặt Phùng Lệ ra vẻ ta đây, chỉ có thể cung kính nói: "Sư đệ, huynh dẫn theo Giang Lạc tới."

"Ừm." Phùng Lệ nhìn người con trai tóc đen từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nhíu mày lại: "Đây là cái gì?"

Mắt y dán vào một lọn tóc trắng ẩn hiện bên tai cậu.

Ánh mắt Giang Lạc lóe lên: "Dạ?"

Phùng Lệ bước tới, kéo sợi tóc trắng của cậu ra, ngay khi y nhìn thấy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Con đã gặp cậu ta rồi."

Giang Lạc vô tội trừng mắt nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!