Trong trí nhớ của nguyên thân cũng chưa từng nhìn thấy đám sương đen nào như thế cả.
Giang Lạc ghi nhớ chuyện này trong lòng rồi cậu bước đi theo ông chủ đến căn phòng Người đẹp ngủ trong rừng.
Đây là căn phòng ba người, ba chiếc giường lớn nằm chính giữa gian phòng, phong cách trang trí đầy mộng mơ thiếu nữ. Ở góc tường đặt một chậu cây xanh tốt, xây cửa sổ phía tây vừa đúng phía tránh được hướng cửa xấu* ở bên ngoài.
*Gốc là hướng cửa sát khí mang vận xui xẻo
Ông chủ đứng cạnh cửa trông có vẻ hơi e dè khi nhìn căn phòng, giống như quái vật bên trong sẽ nuốt chửng lấy ông.
"Một tháng trước, ba người mất tích đã đặt phòng này. Đó là ba cô nữ sinh chơi khá thân với nhau còn đang đi học. Trước khi camera mất tín hiệu vẫn còn ghi lại thời điểm ba cô gái về phòng nghỉ ngơi, chúng tôi mở cửa ra kiểm tra thì ba người họ đã biến mất."
Ông chủ rùng mình hai lần, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ: "Hai cậu trai ở phòng bên có thể làm chứng, đêm đó ba cô gái ấy không hề ra ngoài, chuẩn bị đi ngủ còn chúc hai người đó ngủ ngon mà. Sau khi chúng tôi phát hiện không thấy họ đã nhanh chóng báo cảnh sát, tìm khắp nơi trong khách sạn này rồi nhưng không thể tìm thấy ba cô gái ấy ở đâu."
Ba người im lặng nghe, Diệp Tầm hỏi: "Chú có phát hiện gì ở trong phòng không?"
"Không có." Ông chủ rút một điếu thuốc ra rít một hơi mới dần dần bình tĩnh lại: "Chỉ khi bên tôi dọn dẹp mới thấy vài sợi tóc ở trên giường, chứng tỏ đã có người từng ngủ ở trên."
Hơn nữa, ba cô gái đó giống như chưa từng đến đây.
Lúc ông chủ nhắc đến chuyện này cả người ông cứ run lên không ngừng, khó chịu như có rận bò bên trong: "Bắt đầu từ một năm trước, đột nhiên việc kinh doanh của bên tôi tụt dốc không phanh, khách càng ít dần, phàn nàn nhiều hơn. Khách nào từng tới đây ở kiểu gì cũng sẽ bị một vài bệnh vặt, không nặng nhưng nó tà ma quá. Chẳng những thế nửa đêm họ còn nghe thấy tiếng đập của quả bóng da ngoài hành lang, cậu nói xem ai mà nửa đêm không ngủ đi đập bóng chứ?
Trước đó có người khách tò mò, hơn nửa đêm không dám mở cửa ra xem nên nằm sát khe cửa nhìn ra ngoài, thế mà thấy một cái đầu người lăn trên mặt đất!"
Mặt ông ta trắng toát: "Tôi, tôi không biết người khách đó nhìn thấy thật hay không, nhưng tôi chưa thấy bao giờ…"
Diệp Tầm nghe xong, dẫn đầu vào phòng xem thử. Đầu tiên nhìn vào nhà bếp và nhà vệ sinh, thân là một kẻ cũng hơi tay ngang nên Giang Lạc quyết định đi theo sau lưng Diệp Tầm, sau khi nhìn quanh khắp nơi Giang Lạc mới tò mò hỏi: "Cậu phát hiện cái gì chưa?"
Lục Hữu Nhất lắc đầu: "Tôi chẳng nhìn ra được gì. Diệp Tầm, ông thì sao?"
Dường như Diệp Tầm đang cân nhắc điều gì đó, thản nhiên nói: "Nửa đêm tới coi lại đi."
Lục Hữu Nhất đưa tay tính toán một lát, đột nhiên biểu cảm không khỏi trở nên khó coi. Hắn thì thầm: "Ba cô gái mất tích này lành ít dữ nhiều."
Thật sự Lục Hữu Nhất đã tính ra quẻ "đại hung", ba cô gái kia khả năng cao là đã chết.
Giang Lạc và Diệp Tầm đều im lặng.
Ông chủ không nghe rõ Lục Hữu Nhất nói gì, nghe Diệp Tầm nói nửa đêm sẽ quay lại nên vội vàng bảo: "Giờ tôi dẫn các cậu đi dùng cơm trước, phòng cũng đã chuẩn bị xong rồi, chờ khi nào dùng bữa xong tôi sẽ dẫn các cậu đến chỗ nghỉ nhé."
Diệp Tầm ra ngoài đầu tiên: "Ăn cơm thì được nhưng phòng thì không cần đâu ông chủ ạ, tối nay chúng cháu sẽ ở đây."
Ông chủ nhìn cậu ta cực kỳ nể phục, quả nhiên là một con người sống hơn tám mươi năm nuốt vô số quỷ hồn, ông đồng ý: "Được được được, để tôi đi nhờ người đến thay ga giường cho các cậu."
Nhìn Lục Hữu Nhất có vẻ rất giàu, Diệp Tầm cũng không kém cạnh, nhưng dáng vẻ lúc ăn cơm thì chẳng khác gì dân chạy nạn, miệng ăn như hổ đói, tay quét đến đâu là cạn đồ ăn đến đó. Giang Lạc nhìn hai người ăn mà không thể không ăn thêm một chén, chống cằm lên bàn nhìn.
Cậu đã ăn xong nhưng hai người kia thì chưa ăn no, Lục Hữu Nhất ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ: "Giang Lạc, sao ông ăn ít thế."
Giang Lạc giơ ba ngón tay lên: "Ba chén rồi."
Diệp Tầm cầm chén cơm ngẩng đầu lên: "Cậu no rồi á?"
Giang Lạc gật đầu.
Diệp Tầm đưa thỏ bông sang cho cậu: "Ôm Tiểu Phấn hộ tớ một chút." Chú thỏ hồng trông giống như một đứa trẻ ba tuổi bình thường, chỉ bằng một nửa người lớn. Giang Lạc ôm thỏ bông vào trong ngực, chợt nhớ tới ông chủ kia nên hỏi đùa: "Có cần phải chú ý gì không?"
"Hửm?" Hình như Diệp Tầm nhớ đến chuyện gì đấy ngẩng đầu lên rồi nói: "Đừng để Tiểu Phấn ăn cái gì là được."
Gấu bông thì ăn được gì ta, Giang Lạc hơi ngờ ngợ nhưng vẫn gật đầu, nắm lấy tay thỏ bông quơ quơ với Diệp Tầm: "Biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!