Chương 29: Hồn phi phách tán

Biên tập: Cá bơn vui vẻ 🍀 Chỉnh sửa: Thỏ

Kha Vương Uy lau mồ hôi, nói: "Người trong tranh là anh em tốt chơi từ nhỏ đến lớn của tôi Lý Nhị."

"Lúc tôi còn chưa làm giàu, thường xuyên đi kiếm sống với y", Kha Vương Uy: "Y và tôi là anh em tốt, chúng tôi không phân chia của tôi của anh, có tiền đều để chung một chỗ, gặp nạn thì cùng nhau gánh vác. Khi chúng tôi mười bảy mười tám tuổi, vô tình quen biết với một người trộm mộ, chúng tôi bắt đầu làm cộng việc ấy..."

Đào mộ của người chết, tìm những vật đáng giá đem đi bán.

"Nhưng đến một lần, chúng tôi xuống mộ gặp chuyện, y không thể trở về nữa", Kha Vương Uy lau lau nước mắt: "Chỉ có mình tôi trở về, sau việc đó cuối cùng tôi không xuống mộ nữa, dùng tiền tích góp trước giờ làm ăn ... Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua hai mươi năm."

Thậm chí thời gian quá lâu, ông đã quên hết mọi chuyện, quên luôn bóng lưng trong tranh.

Phùng Lệ câu mày hỏi: "Nói hết chưa?"

Kha Vương Uy gật nhẹ đầu.

Phùng Lệ hỏi: "Ông đã từng làm việc gì có lỗi với y?"

Kha Vương Uy do dự một lát, cắn răng thú nhận: "Những đồ vật mang ra khỏi mộ năm đó, tiền bán ra một mình tôi lấy hết, không để lại phần nào cho người nhà của y."

Kha Hạc Đường không dám tin nói: "Cha, sao cha có thể..."

"Câm miệng!" Kha Vương Uy nghiêm nghị quát lớn: "Không có khoản tiền kia, làm sao mày có thể có cuộc sống như bây giờ!"

Dứt lời, sắc mặt ông biến đổi, tươi cười hỏi: "Thầy Phùng, thầy nói nửa tháng sau tôi sẽ chết, vậy là do đâu?"

Phùng Lệ thản nhiên trả lời: "Trên giấy vẽ da người có dính khí tức của lệ quỷ, y muốn trả thù ông. Bức tranh đã ảnh hưởng đến ông, khiến ông trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng y chết thế nào thì ông sẽ phải chết như vậy."

Giang Lạc nghe thế, khóe mắt lướt qua cánh tay đầy vết cào của Kha Vương Uy.

Theo lời kể của bà vợ và con trai ông ta, Kha Vương Uy cào bản thân rất ghê gớm, cuối cùng ông ta có lột luôn da mình làm thành giấy vẽ da người không?

Lời của Kha Vương Uy chắc chắn là nói dối.

Trên mặt Kha Vương Uy hiện lên mấy phần e ngại: "Thầy Phùng, vậy bây giờ phải làm sao?"

"Oan có đầu, nợ có chủ, y đã thành lệ quỷ, phương pháp duy nhất chính là siêu độ cho hắn", Phùng Lệ nói: "Nhưng trước khi siêu độ, ông phải nhận tội với y, bồi thường đồ vốn thuộc về y. Ông dùng tiền của y làm ra sản nghiệp hiện hại, vậy thì phải đền một nửa tài sản cho người nhà của y, sau đó tìm một nơi phong thủy bảo địa để chôn hài cốt của y làm âm trạch."

Một nửa?!

Trên mặt Kha Vương Uy hiện lên biểu cảm nhức nhối: "Thầy Phùng, việc này..."

Phùng Lệ: "Cần mạng hay cần tiền?"

Kha Vương Uy hít một hơi sâu: "Được, tôi cho y một nửa gia sản."

Kha Vương Uy nói là làm ngay, ông ta lập tức gọi cho luật sư và trợ lý, sợ chậm trễ thêm thì Phùng Lệ sẽ mặc kệ chuyện này.

Không bao lâu, Kha Vương Uy ký xong hợp đồng, mặt mũi ông ta nhăn nhúm cau có, đi dến trước mặt Phùng Lệ hỏi: "Thầy Phùng, chuyện tài sản đã xong, như vậy đã được chưa?"

Phùng Lệ nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ làm pháp siêu độ, lúc ông xin lỗi phải dập đầu ba lần cầu xin y tha thứ."

Kha Vương Uy vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, cảm ơn thầy Phùng."

Phùng Lệ để đệ tử đi chuẩn bị đồ vật làm pháp, chỉ còn mỗi Giang Lạc không mang gì đứng sau y.

Phùng Lệ nhìn thanh niên tóc đen.

Thần thái vội vàng của thanh niên tóc đen trước khi xuất phát, trên tóc còn có nếp gấp bị ép ra lúc ngủ. Nét mặt cậu như có điều suy nghĩ, mặt mũi xinh đẹp có một loại cảm giác mỹ lệ cổ điển giống với bộ đường trang của Phùng Lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!