Việt
Giang Lạc suýt thì cười.
Thứ gì có thể đáng sợ bằng hắn hả?
Bên cạnh là ác quỷ tàn nhẫn khoác tấm da người, ngoài cửa là mấy thứ bẩn thỉu khác. Thật lòng mà nói, Giang Lạc thà đi đối phó mấy con quỷ ngoài cửa, chứ không muốn trốn cùng Bạch Diệp Phong trong căn phòng chứa đồ này.
Giang Lạc không lập tức vạch trần diễn xuất vụng về ác quỷ, còn nhạy bén bắt được ác ý trong lời nói của ác quỷ.
Ác ý kia, khiến thần kinh cậu căng lên.
Bên trong căn phòng chứa đồ đóng chặt, không khí ẩm ướt dinh dính, diện tích có thể để người đứng chỉ có một chút.
Giang Lạc đập tay Bạch Diệp Phong ra, lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Bạch Diệp Phong.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lập lòe như sắp nổ tung đến nơi, mùi hôi thối lọt qua khe cửa, trên cánh cửa phòng bao phủ một tầng sương lạnh thật mỏng.
Đột nhiên bên ngoài phòng vệ sinh vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Giọng nói thô kệch hung tợn của đàn ông: "Con nhỏ đó đâu! Không thể để nó chạy thoát!"
"Nhanh lên, nó trốn trong nhà vệ sinh, mau lôi con nhỏ đó ra, chậm chút nữa thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất!"
Giang Lạc tập trung, nghe tiếng bước chân thì bên ngoài có tới ba người nhưng chỉ có hai kẻ lên tiếng. Bọn họ to tiếng tranh cãi, giống như không hề lo lắng sẽ bị người khác nghe được. Dựa theo âm thanh thì có lẽ đều khoảng ba mươi tuổi.
Tại sao người hơn ba mươi tuổi lại vào ký túc xá của người dự thi?
Giang Lạc thoáng cái đã hiểu rõ, giống như hồi ở khách sạn 129 cậu chạm vào ký ức của bà chủ, hiện tại có khả năng cậu đã tiến vào hiện trường của những việc đã từng xảy ra.
Ngữ khí của ba người đàn ông bên ngoài ngày càng tàn ác: "Tìm từng gian một."
Giang Lạc chăm chú nghe, ngược lại Bạch Diệp Phong lại có vẻ không hứng thú lắm, nhàn tản quấn một sợi tóc đen của Giang Lạc vào tay.
"Uỳnh" một phát, cửa của gian phòng vệ sinh đầu tiên bị mạnh mẽ đá văng. Tên đàn ông đá cửa nhổ nước bọt: "Mẹ nó, con kỹ nữ thối không ở gian thứ nhất."
Lại thêm một cánh cửa bị đá văng.
Gian phòng chứa đồ Giang Lạc đang trốn là gian thứ sáu.
Âm thanh đạp cửa đáng sợ như sấm rền, rất nhanh, ba kẻ bên ngoài đã đạp văng bốn cánh cửa.
Chỉ còn lại gian phòng thứ năm.
Giang Lạc không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay nữ sinh chạy trốn, cho dù biết đây là chuyện đã từng xảy ra, nhưng bầu không khí căng thẳng kinh khủng luôn làm con người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hiển nhiên ba người ngoài cửa cũng nghĩ như cậu, cho rằng nữ sinh đang trốn trong gian phòng thứ năm, bọn chúng cười dâm hai tiếng, nội dung đáng sợ cứ bình thản phát ra khỏi miệng của bọn chúng.
"Kỹ nữ thối, mày còn trốn làm gì hả?"
"Mệt chết ông đây, chạy cmn khỏe thật. Hên là hôm nay không có ai nghỉ lại, trước khi giết nó thì để ta thoải mái cái đã."
"Ha ha ha ha mày còn chưa thoải mái đủ hả? Cmn mày đừng có chết trên người đàn bà."
"Tuy con kỹ nữ kia không đẹp bằng bạn thân nó nhưng ít ra vẫn là người sống, thế thì tội gì không xài thêm vài lần?"
Theo âm thanh ôn ngôn uế ngữ, có người đạp văng cánh cửa phòng thứ năm ra.
Giang Lạc nhăn mày lại, có thể đoán được tiếp theo sẽ là cảnh tượng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!