Chương 13: Vân Nam tranh tài

Vào ban ngày, Giang Lạc đã vẽ liên tục một xấp bùa trấn áp.

Cảm ơn viện thiết kế đã huấn luyện tốc độ tay của cậu, cũng cảm ơn thứ khí mà cậu không biết là gì kia.

Nên hiện tại cậu có thể giống như vung tiền mà bao vây Trì Vưu bên trong bùa vàng.

Đập thôi là có thể đập chết Trì Vưu.

Giang Lạc chậm rãi ung dung nhìn sương mù ngày càng âm u dữ tợn. Cậu cười cười môi mỏng khẽ nhếch, cánh tay nguyên vẹn không chút thương tổn kia cầm lá bùa đè xuống cổ của đám sương hình người. Sau khi dán lá bùa lên đầu gối liền hung hăng nện một đấm thật mạnh vào bụng của sương mù.

Trì Vưu khẽ rên một tiếng.

Giang Lạc khom người, mấy sợi tóc đen như tơ trượt trên bờ vai cậu, cậu nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Thầy, thoải mái không?"

Khí đen ngưng trệ vài giây, đột nhiên ác quỷ bật cười.

Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, gần như có xu hướng phát điên làm cho người ta không rét mà run và cảm giác rợn người.

Giang Lạc bình tĩnh nghe, cậu lại dán thêm một lá bùa lên người ác quỷ, khẽ nói: "Tôi sẽ khiến thầy thoải mái cả đêm."

Khi Lục Hữu Nhất mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy mọi người trong lớp gọi hắn xuống dưới ăn cơm.

Hắn ngạc nhiên đi vào phòng ăn, thấy bảy người đang sôi nổi tụ tập một chỗ ăn sáng, Lục Hữu Nhất tò mò hỏi: "Sao các ông đến sớm vậy?"

"Giang Lạc mua đồ ăn sáng rồi gọi bọn tôi rời giường." Cát Chúc vui sướng hút sữa đậu nành trả lời hắn. Đối với cậu thì ai có tiền người đó là đại gia, ăn cơm Giang Lạc mua, đầy miệng đều là lời ca ngợi Giang Lạc: "Nhanh đến đây, tất cả đều là đồ ăn sáng sớm Giang Lạc mua cho chúng ta đấy. Giang Lạc, cậu thật tốt quá đi, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn ơi, có cậu là bạn học thật đúng là chuyện quá đỗi hạnh phúc."

Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu và bước tôii bàn ngồi xuống, khó hiểu nhìn thoáng qua Giang Lạc: "Sao đột nhiên ông mua bữa sáng cho bọn tôi vậy?"

Hắn cúi đầu quan sát rồi giật nảy mình: "Tay ông sao thế?"

Tay phải của Giang Lạc được bọc một lớp thạch cao mới tinh.  

Giang Lạc mỉm cười, tâm trạng rất tốt trả lời: "Tối hôm qua mấy cậu uống rượu say, lúc tôi khiêng mấy cậu lên phòng thì có người trực tiếp ngã thẳng lên người tôi làm tay tôi trật khớp luôn."

Mấy người tối hôm qua say rượu cứng đờ, từng đôi mắt thấp thỏm nhìn Giang Lạc, giống như đang hỏi tên ngu xuẩn đó là ai?

Ánh mắt Giang Lạc đảo một vòng, chậm rãi dừng trên người Khuông Chính đang càng lúc càng cứng ngắc hơn.

Vòng âm dương trên tay cậu chưa biết xảy ra chuyện gì, đúng lúc dùng cớ này để Khuông Chính giúp mình nhìn thử. Thật ngại quá, đành để cậu gánh nỗi oan ức này vậy nha luyện khí sư.

Mồ hôi trên đầu Khuông Chính chầm chậm nhỏ xuống, khổ người cao lớn như núi của hắn đứng ngồi không yên. Sau khi phát hiện ánh mắt của Giang Lạc, Khuông Chính co quắp nói: "Thật xin lỗi."

Hắn ít khi uống rượu nên xưa giờ không biết sau khi mình uống rượu sẽ trở thành dạng gì.

Nhưng các bạn học đều có dàng người thon gọn cao gầy, thế nên người có thể làm cánh tay của Giang Lạc trật khớp cũng chỉ có mình hắn.

Khuông Chính cực kỳ áy náy. Hai tay nắm rồi lại buông ra, trầm thấp nói lời xin lỗi một lần nữa: "Đều là lỗi của tôi…"

Giang Lạc lập tức có cảm giác mình bắt nạt người tốt. Trà trộn trong xã hội nhiều năm như vậy mà cậu rất ít khi gặp được người đàng hoàng như Khuông Chính. Nhưng da mặt cậu đủ dày, tâm đủ đen, mặt không đổi sắc nói: "Không sao đâu, cậu uống say mà, cũng đâu phải cố ý."

Cậu càng nói thế, Khuông Chính càng áy náy: "Thật xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cậu."

"Cậu có chuyện gì cứ để tôi làm cho." Khuông Chính nói: "Còn cả tiền thuốc men, tôi sẽ phụ trách."

Giang Lạc rộng lượng lắc đầu: "Không sao, tôi còn tay trái mà."

Khuông Chính im lặng, nhưng thái độ của cậu ta rõ ràng là đã quyết tâm muốn chăm sóc Giang Lạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!