Đêm thất đầu tiên, người chết hiện hồn.
Sắp đến ngày này, Giang Lạc bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của chính mình.
Liệu cậu có thể ngăn chặn Trì Vưu không cho hắn mạnh lên không?
Giang Lạc không cho rằng mình thua kém Trì Vưu, nguyên thân không có thiên phú nhưng cậu thì có, chẳng những vậy mà còn là thiên phú siêu phàm. Càng may mắn hơn là cậu đã tìm được thủ đoạn để tự vệ trước tuần thất đầu của Trì Vưu.
Cậu quay người bước tới trước tủ quần áo, ngón tay lướt qua quần áo màu sáng, chạm đến trang phục màu đen.
Giang Lạc lịch sự đổi một bộ áo đen quần đen, tìm một sợi dây chun rồi buộc lại mái tóc dài ngang vai, hai sợi tóc rủ xuống bên thái dương, khí chất đẹp trai ngang tàn tản ra hai bên mặt.
Cậu trông không hề luống cuống, không chỉ không luống cuống mà còn có ý định ngo ngoe rục rịch.
Sự thật đúng là như vậy, nếu như Giang Lạc không thích kích thích, không thích sự kinh khủng thì sẽ không đặc biệt tìm đọc quyển sách <Ác Ma> này, cũng sẽ không thích nhân vật Trì Vưu.
Cậu vững vàng nhớ kỹ mình bị Trì Vưu giết chết mười tám lần, quân tử báo thù tuyệt đối không kéo dài, Giang Lạc đã không thể chờ đợi tiếp.
Cậu thực sự muốn giết chết Trì Vưu, cậu tin rằng Trì Vưu cũng thực sự muốn giết cậu.
Giang Lạc buộc chặt tóc, ngước mắt nhìn về phía gương. Trong gương, ánh mắt thanh niên như có hoa lửa thiêu đốt, rạng ngời rực rỡ.
Trong nguyên tác, sau khi chết linh hồn Trì Vưu suy yếu, lúc bị chiêu hồn hôm đầu thất thậm chí không cách nào hiện thân. Nhưng trải qua những ngày đối đầu vừa qua, Giang Lạc lại có cảm giác có gì đó không đúng.
Trì Vưu suy yếu, nhưng không hề yếu ớt đến thế.
Hắn có thể thao túng tử hồn, thậm chí điều khiển sinh hồn, ngay cả khi hắn điều khiển vật nhỏ như chim chóc thì điều đó cũng đã chứng mình rằng hắn khác với miêu tả trong nguyên tác.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng trong <Ác Ma>, khả năng ở giai đoạn đầu Trì Vưu đang cố tình tỏ ra yếu ớt.
Hắn vốn đã có đủ sức để trả thù nguyên chủ, nhưng hắn giả bộ không có, không những thế còn dùng oán khí để hấp dẫn đệ nhất thiên sư Phùng Lệ trong sách, nhờ Phùng Lệ trợ giúp hắn tu luyện trả thù?
Tại sao hắn muốn làm như vậy?
Giang Lạc nhíu mày.
Nguyên chủ là người Phùng gia, Phùng gia là phái Thiên Sư trong sáu môn phái lớn, hơn nữa bây giờ Phùng Lệ là đệ nhất thiên sư, thế nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Phùng Lệ lại là người mỗi lần nhắc đến đều khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Nguyên chủ dám ghen ghét Trì Vưu, ra tay độc ác với Trì Vưu là vì bị lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của Trì Vưu lừa gạt.
Nhưng đối với Phùng Lệ, ngay cả tới gần nguyên chủ cũng không dám.
Mặc dù thiên phú của Phùng Lệ kém hơn Trì Vưu nhưng cả hai giống nhau đều là con cưng của trời, không kém Trì Vưu chỗ nào. Nếu quả thật Trì Vưu cố ý dẫn Phùng Lệ tới, vậy rốt cuộc hắn có kế hoạch gì?
Giang Lạc vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa xuống lầu thì tình cờ gặp vài người khác.
Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, đoàn người chuẩn bị sau khi hết tiết thì báo với trường học một tiếng, cùng ra ngoài trường đi tế bái Trì Vưu.
Buổi tối tan học, Giang Lạc chuẩn bị xong hết mọi thứ, đi theo đám bọn họ ra khỏi trường học. Nhưng đi mãi đi mãi, lại đi đến một tiệm bán đồ dùng cho tang lễ.
Trong tiệm ngoài việc bán vật dụng cho người chết thì bán cả giấy vàng, chu sa, la bàn các thứ. Văn Nhân Liên mặc một bộ áo liền váy màu đen, quen cửa quen nẻo đi đằng trước, cười tủm tỉm nói: "Muốn mua gì thì nhanh lên, tốt nhất chúng ta phải đến nơi trước khi trời tối."
Mấy người Lục Hữu Nhất lập tức tản ra, Giang Lạc ngắm nghía vòng hoa và nhà giấy đặt cạnh lối đi xong, ánh mắt di chuyển về phía chủ tiệm.
Một người trung niên đang ngồi trên ghế xích đu từ từ nhắm hai con mắt mân mê chuỗi ngọc, nghe tiếng có người đến gần, con mắt cũng chẳng buồn mở ra.
"Xem tùy thích, mua gì cũng được…" Ông chủ lười biếng chào hàng: "Đụng vào là phải mua, một xấu đền mười."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!