Chương 1: Trì Vưu anh ấy… yêu tôi nhiều lắm

Lúc Giang Lạc tỉnh dậy, trước mặt cậu là đoàn người đen nghịt đang khóc lóc trong tang lễ.

Tất cả mọi người ai nấy cũng mặc đồ đen, đứng quay lưng về phía Giang Lạc. Giang Lạc dừng một chút, nhìn không khí quái lạ bủa vây bốn phía, chẳng qua cậu vừa khẽ cử động thì đám đông đó đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy như mắt cá hiện ra pha lẫn sự bất mãn: "Tại sao cậu không khóc?"

Giang Lạc cảm thấy giấc mơ này thật thú vị. Cậu cười cười, cố nặn ra một giọt nước mắt, sau đó dùng ngón tay ép ra cho bọn họ nhìn: "Tôi đang khóc đây."

Những đôi mắt đó không nhìn cậu nữa, tiếp tục quay đầu lại rồi khóc "hức hức hức, hu hu hu" tạo nên giai điệu nhịp nhàng.

Mưa bay lất phất bên ngoài che kín cả mặt trời, hơi ẩm rót vào trong cửa sổ tạo nên màn sương trắng mờ ảo.

Có người ở bên cạnh nói: "Giang Lạc, anh Trì Vưu chết rồi, mày vui lắm đúng không?"

Giang Lạc nhìn về phía giọng nói phát ra, còn chưa nhìn rõ là ai thì mái tóc đen trượt xuống vai lập tức thu hút ánh mắt cậu.

Mái tóc đen dài đến bả vai buông xõa như tấm lụa mượt mà. Giang Lạc đưa tay hất một lọn tóc rồi lại nhìn nốt ruồi đỏ tươi trên mu bàn tay trái của mình.

Vẫn là chất giọng hung tợn bên cạnh nói: "Giang Lạc, có phải mày hết đường để cãi rồi đúng không?"

Giang Lạc ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của người đang nói chuyện.

Kẻ đang nói là một cậu đẹp trai tràn đầy sức sống, người này mặc quần áo hàng hiệu, chân mang giày thể thao năm con số, hai mắt phừng phừng lửa giận mà nhìn Giang Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói với chất giọng trầm thấp: "Tôi chắc chắn ông là người hại chết anh Trì Vưu. Chờ bảy ngày sau anh Trì Vưu hồi hồn tao chống mắt lên xem mày còn cãi láo thế nào được nữa."

Cái tên Trì Vưu này, Giang Lạc nghe rất quen tai.

Mấy ngày trước cậu vừa biết được một cuốn tiểu thuyết vì quá máu me nên đã bị gỡ bỏ, nó tên là <Ác Ma>. Giang Lạc vô cùng tò mò với độ máu me của quyển tiểu thuyết này, thế là trăm cay nghìn đắng đi tìm bản gốc, rốt cuộc cũng biết nhân vật chính tên là Trì Vưu.

Trong truyện <Ác Ma> có viết rằng, sau khi bị pháo hôi hại chết, nhân vật thụ chính Trì Vưu sẽ được công chính là Phùng Lệ trợ giúp tu luyện báo thù.

Khéo sao mà pháo hôi hại chết Trì Vưu cũng tên là Giang Lạc. Sau khi Trì Vưu chết hóa thành ác quỷ, dùng tất cả những thủ đoạn tàn nhẫn để giày vò pháo hôi sống không ra sống chết không ra chết. Đến lúc pháo hôi chết thật thì kết cục chờ đợi y là ngũ mã phanh thây, trên người không còn một chút thịt nào trọn vẹn.

Ấn đường Giang Lạc giật đùng đùng, đột nhiên bước lên cúi người xuống chỉ cách khuôn mặt cậu trai cường tráng kia một khoảng bằng nắm tay.

Trong đôi mắt của chàng trai trẻ phản chiếu một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với Giang Lạc.

Tóc dài ngang vai, mặt mày điệu bộ thì kiêu ngạo, mắt mũi sắc sảo, mặc dù xinh đẹp nhưng không thiếu đi dáng vẻ tài hoa hơn người. Khuôn mặt như bức tranh thủy mặc được vẽ bằng màu đỏ chu sa, trong vẻ đẹp đó có cả sự hung hãn ẩn hiện như một con dao bén nhọn.

Gương mặt này gần giống mặt Giang Lạc như đúc, chỉ là ngoại hình của bản thân Giang Lạc có thêm nét dịu dàng thong thả, không như đóa hoa mẫu đơn chói lòa hiện tại.

Tóc cậu cũng không dài như thế, trên mu bàn tay trái cũng không có nốt ruồi son diêm dúa lẳng lơ, lại càng chưa từng giết ai tên là Trì Vưu cả.

Giang Lạc dùng sức nhéo mình một phát, đau.

Cậu phải mất một lúc để nhận rõ hiện thực, đây không phải mơ mà cậu xuyên qua rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bị gỡ bỏ vì kinh dị đẫm máu.

Trong lòng Giang Lạc nguội lạnh.

"Ông định làm gì?" Chàng trai bị xem là tấm gương không khỏi đỏ mặt, hắn hung hăng lui về sau một bước: "Giang Lạc, ông đừng dông dài với tôi. Nếu như ông thật sự không giết Trì Vưu, vậy ông dám thắp nhang cho anh ấy không?"

Đây là linh đường, không gian rộng lớn, hai bên quan tài chất đầy hoa cúc trắng và hoa bách hợp, những bông hoa căng tràn nhựa sống và phủ đầy sương mai như đang tô điểm cho khung cảnh đám tang này lãng mạn, thơ mộng như buổi lễ đám cưới. Gần quan tài, gia quyến của người đã mất còn đang khóc thương, cầm khăn trong tay lau nước mắt không ngừng, nỗi đau thương trên mặt chỉ cần đâm một nhát sẽ hiện ra sự giả dối.

Nhạc tang lễ cứ phiêu du trên trần nhà, nó giống như ngọn núi đè ép khiến người ta không thể thở được.

Cậu trai cường tráng còn nói một cách đầy khiêu khích: "Đi đi, Giang Lạc."

Giang Lạc nhớ tên của người này, cậu trai này chính là bạn cùng lớp Lục Hữu Nhất, cậu thử dò hỏi: "Lục Hữu Nhất, tại sao ông cho rằng tôi đã giết Trì Vưu?"

Lục Hữu Nhất cười nhạt hai tiếng rồi thấp giọng đáp: "Người khác không biết, tôi còn không rõ ư? Giang Lạc, lúc đó ông mới xảy ra xích mích với anh Trì Vưu, khi anh Trì Vưu chết chỉ mình ông có mặt tại hiện trường. Anh Trì Vưu khỏe mạnh như thế, nhưng lại chết không một lý do, mẹ nó ông có thấy bình thường không? Ông đừng nghĩ mặt ông đẹp mà tính toán, mưu mô xảo trá với tôi, tôi không dễ bị gạt đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!