☆、031
Edit: Thanh Thạch
Thời gian như nước, từng ngày trôi qua. Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy mấy ngày gần đây mình càng thích ngủ, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.
Trong lòng vui mừng, bỏ qua lo lắng Lê Diệu Nam lưu lại cho y, y thật sự có được hài tử của mình, một hài tử có huyết mạch tương liên với y.
Miệng Lâm Dĩ Hiên cười rộ, cả người từ trong ra ngoài tản mát một loại quang mang nhu hoà, đẹp đến động nhân, chói mắt đến người không dám nhìn thẳng.
Lâm Dĩ Hiên vốn rất xinh đẹp, chẳng qua từ trước tới giờ vẫn bị vẻ mặt không đổi sắc của y làm mờ đi, hiện giờ một lần nữa toả sáng, cả người như sống lại, sinh động như vậy, duy mỹ như vậy.
Trên hai gò má thanh lệ không còn biểu tình lạnh như băng, thay vào đó là ý cười nhàn nhạt và từ ái.
Lê Diệu Nam lần thứ hai nhìn thấy y đã là bảy ngày sau. Vô luận trong lòng hắn có rối rắm thế nào, là hắn làm chuyện có lỗi với Lâm Dĩ Hiên, sự tình thế nào cũng phải xử lý. Hắn không phải người thích trốn tránh, lúc này liên tục né bảy ngày đã là cực hạn, tuy trong lòng vẫn như trước không có đáp án, nhưng dù thế nào, hắn cũng muốn cho Lâm Dĩ Hiên một cái công đạo.
Lê Diệu Nam đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mặc kệ Lâm Dĩ Hiên đề xuất điều kiện gì, hắn cũng sẽ đáp ứng. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, khi hắn đi vào Dật Hiên các, Lâm Dĩ Hiên thế mà tự tại vô cùng, không hề để chuyện ngày đó trong lòng, giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua, bên môi còn treo một ý cười nhạt, thân mình nghiêng dựa vào nhuyễn tháp, trong tay cầm quyển sách nhẹ giọng đọc.
Lê Diệu Nam buồn bực, cảm thấy dường như mấy ngày nay chỉ có một mình hắn hổ thẹn, trong lòng không biết là thở phào hay là cái gì, cười nói: "Ta mua hạnh nhân tô cho ngươi, nghe nói ngươi rất thích ăn."
1
Lâm Dĩ Hiên vẫn như thường ngày, chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt: "Đặt ở kia, ngồi đi."
Lê Diệu Nam không biết nói gì cho phải, hết thảy giống như thay đổi nhưng cũng tựa như vẫn thế. Đối mặt Lâm Dĩ Hiên, hắn phát hiện mình không trấn định tự nhiên được, mỗi tấc da thịt kia, cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi khi chạm đến, khoái cảm khi tiến vào, tất cả đều chợt nổi lên trong lòng. Không phải chưa từng nghĩ đến tìm một nữ nhân thư giải, vì thế hắn còn đi Di Hồng viện một chuyến, nhưng nhìn thấy những nữ nhân lả lơi đưa tình đó, vốn là loại hình trước kia hắn thích nhất, đột nhiên lại không có hưng trí, hắn cảm thấy mình bị bệnh rồi.
10
"Ngươi tới có chuyện gì?" Lâm Dĩ Hiên cười nhạt hỏi, buông xuống quyển sách trên tay. Dạo này hôm nào y cũng đọc sách một lát, cho dù biết rõ hài tử còn nhỏ, căn bản không nghe được nhưng y vẫn muốn làm một ít chuyện có thể.
"Không có việc gì thì ta không thể tới?" Lê Diệu Nam có chút phiền táo, rõ ràng Lâm Dĩ Hiên gần ngay trước mắt nhưng hắn lại cảm thấy y cách mình rất xa, ở giữa giống như có một bức tường vô hình dựng thẳng.
1
Lâm Dĩ Hiên chỉ cong cong khoé môi, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, không nói câu nào.
Lê Diệu Nam nghẹn họng, hơi có vẻ chật vật mà gục đầu xuống, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên nhìn hắn không chút nào che giấu, đột nhiên hắn phát hiện mình thật TM vô liêm sỉ, biết rõ ngày đó Lâm Dĩ Hiên bị thương nặng, hắn lại chỉ lo chạy.
11
Lê Diệu Nam muốn nói gì đó, muốn giải thích với Lâm Dĩ Hiên, nhưng lời đến bên môi lại không mở miệng được. Lúc này, cho dù có nói cái gì thì cũng vô nghĩa.
Cuối cùng vẫn là Lâm Dĩ Hiên cho hắn một bậc thang: "Ta xem qua kế hoạch của ngươi, làm rất tốt, chuẩn bị thoại bản xong chưa?"
Lúc này Lê Diệu Nam mới nhớ tới, sáng hôm đó hắn vội vàng đi, kế hoạch còn đặt ở trên bàn, gật đầu nói: "Chuẩn bị tốt rồi, viết không nhiều lắm, tý nữa ta đưa cho ngươi xem."
"Viết cái gì?" Lâm Dĩ Hiên không để ý lắm mà hỏi. Không phải y đã tha thứ cho Lê Diệu Nam mà là trong lòng y rất rõ ràng, Lê Diệu Nam là chỗ dựa sau này của y, cũng là phụ thân của hài tử, y chỉ làm cho mình trở nên thức thời mà thôi.
30
"Viết về thần thoại thượng cổ, cam đoan ngươi cũng sẽ thích." Lê Diệu Nam cao hứng, thấy Lâm Dĩ Hiên đồng ý nói chuyện với hắn, tảng đá lớn ở ngực tựa hồ cũng buông lỏng một chút.
"Thần thoại thượng cổ?"
"Đúng, cái này phải nói từ thời Bàn Cổ khai thiên*..."
*Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.
Có đề tài này làm đệm, Lê Diệu Nam giống như được mở một cánh cửa, nói cũng nhiều hơn, kể về Thượng cổ diễn nghĩa sinh động như thật cho Lâm Dĩ Hiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!