Chương 14: (hoàn Chính Văn)

☆、121

1

Edit: Thanh Thạch

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Lâm Xuyên công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, nhà có uy tín danh dự trong kinh đều nhận được thiếp mời. Lê Diệu Nam xem như tân quý trong kinh, phu lang hắn đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Thời tiết tháng chín hơi chuyển lạnh, Lâm Dĩ Hiên ăn diện một phen, cảm thấy thoạt nhìn không tệ lắm, khoé môi gợi lên một tia cười nhạt, chuẩn bị xuất phát dự tiệc.

Lâm Xuyên công chúa là muội muội huyết thống gần của đương kim Hoàng Thượng, dù kém đến mười mấy tuổi, tình cảm huynh muội lại rất tốt. Chỉ tiếc, phò mã chết sớm, Lâm Xuyên công chúa thân ở địa vị cao tất nhiên không chịu ngồi yên trong hậu viện, nhưng công tòng vua* há có thể lập dễ dàng như vậy.

*Tòng vua: Tòng nghĩa là đi theo, giống như các mưu sĩ bày kế giúp hoàng tử tranh đấu giành ngôi, đó gọi là tòng vua. Thật ra từ gốc là tòng long chi công, long ở đây là ẩn dụ của vua nên mình để là vua. Câu này có nghĩa là Lâm Xuyên công chúa dù là nữ nhân nhưng ngồi ở địa vị cao, cũng muốn nhúng tay vào chính trị, tham gia vào tranh đấu giữa các Hoàng tử, nếu chọn đúng người, sau này người kia lên làm vua thì bả có công tòng vua.

Lâm Dĩ Hiên nhướn mày cười khẽ, đời trước khi y chết, Lâm Xuyên công chúa vẫn được sủng ái, nếu không có nàng mạnh mẽ duy trì, Lục hoàng tử cũng sẽ không dễ dàng lộ đầu. Đời này tình huống bất đồng, Thái tử chưa bị phế, mấy vị Hoàng tử thực lực tương đương, một bước sai mất hết cả bàn cờ, không biết nàng sẽ lựa chọn thế nào. Dù sao theo y biết, Lâm Xuyên công chúa ba ngày làm hai yến hội, kéo nhân mạch, tuyệt đối không phải người an phận.

Nhưng vô luận thế nào, việc này cũng không liên quan đến y, chỉ cần không liên luỵ tới phu quân là được. Thật sự coi Hoàng Thượng ngốc à, sự tình liên quan đến quốc gia xã tắc, đến lúc đó đừng nói thân muội muội, ngay cả thân nhi tử cũng có thể bị bỏ qua.

Lâm Dĩ Hiên ở chung với phu quân càng lâu, học được càng nhiều thứ. Hiện giờ y đã biết phân tích thế cục, thấy cừu nhân trước kia hiện giờ tự tìm đường chết, trong lòng rất vui vẻ...

Lê Húc và Lê Hi rụt đầu tránh sau núi giả, trộm nhìn đa thân nhà mình hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà xuất môn.

"Đa thân muốn đi đánh nhau?" Lê Hi nhanh miệng hỏi.

2

Lê Húc vỗ đầu nó: "Đừng nói vậy, cẩn thận phụ thân đánh ngươi."

Lê Hi bĩu môi: "Đây không phải chỉ nói cho ngươi sao?"

Lê Húc trừng nó một cái, rồi lại bắt đầu tò mò, tư thế đa thân xuất môn quả thật không giống đi dự tiệc, giống y như lao tới chiến trường.

"Ca ca đang nói gì thế?" Một thanh âm mềm mềm đánh gãy suy nghĩ hai đứa.

Lê Hi thấy mông nhỏ căng thẳng, cẩn thận hồi tưởng một chút, mình hình như chưa nói cái gì bậy, trong lòng hơi buông lỏng, vội vàng hứa tặng đồ chơi cho Thần Nhi vốn rất dễ dụ, dặn nó ngàn vạn không được mách lẻo với đa thân.

Kỳ thật Lê Hi suy nghĩ nhiều, Thẩn Nhi tuổi còn quá nhỏ, làm sao nhớ được cái gì. Nhưng nó rất thích nhị ca ca, thường hay tặng quà cho nó, mỗi lần thấy vẻ mặt nhị ca ca đau lòng, nó cảm thấy chơi rất vui.

4

Lê Húc liếc nhìn đệ đệ, cái hàng này chỉ cần vừa nhìn thấy Thần Nhi liền biến ngu, dù sao nó tuyệt đối sẽ không nhắc nhở.

7Lâm Dĩ Hiên đi tới Lâm Xuyên công chúa phủ, chỗ cửa ngựa xe như nước, không ít xe ngựa ngừng lại.

Thân ảnh Lâm Dĩ Hiên vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Không có biện pháp, xung quanh tất cả đều là nữ quyến, mỗi mình y là song nhi, quả thật có vẻ không hợp lắm. Lại không biết người ngoài đang hâm mộ y gả cho một vị phu quân tốt, xã hội này nam nhân nào không tam thê tứ thiếp, cố tình Lâm Dĩ Hiên vận khí tốt, phu quân không chỉ có bản lĩnh mà còn rất chuyên tình, tuổi còn trẻ đã làm quan to tam phẩm, ai nhìn cũng ghen tị.

Mà Lâm Dĩ Hiên đã sớm lộ khẩu phong, gia quy của Lê gia nam tử ba mươi vô tử mới được nạp thiếp. Đối với tình huống như vậy, các vị phu nhân đều lựa chọn giao hảo, nhà ai mà không có nữ nhi cần gả, Lê đại nhân tuổi trẻ hứa hẹn, đạt được tín nhiệm của Hoàng Thượng, tương lai tiền đồ sáng lạn, có thể kết thân với Lê gia tuyệt đối không chịu thiệt.

Lâm Dĩ Hiên làm rất tốt, vừa không để người coi thường, cũng không làm ai thấy bất mãn mà soi mói. Mặc dù có vẻ giống như đang bán nhi tử, nhưng cũng không phải thật sự kết thân, thanh danh nhi tử cũng không đáng lo ngại, ngược lại nhận được không ít chỗ tốt, về sau làm mai cũng tiện, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Lâm nhị phu nhân hận đến nhỏ máu, thế nào cũng không nghĩ tới mình lúc trước tuỳ ý làm mối, ý đồ gả tiểu tử đáng chết này ra ngoài, thế mà giúp y kết một môn thân tốt, tốt đến mỗi phu nhân trong kinh đều đỏ mắt.

Lâm Dĩ Hiên ý cười không giảm, cả người như mộc xuân phong, tuỳ ý hàn huyên cùng các vị phu nhân.

Lâm nhị phu nhân sửa lại biểu tình trên mặt, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn Lâm Dĩ Hiên dẫn theo vài phần trách cứ, cười mắng: "Ngươi hài tử này, gả cho người liền nam sinh hướng ngoại, sao không trở về nhà thăm?"

Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, cũng không bất ngờ gặp thị ở chỗ này, cười trả lời: "Nhị bá mẫu sao có thể nói vậy, chẳng qua là xuất giá tòng phu thôi. Phu quân làm người ngạo cốt boong boong, không muốn leo lên quyền quý, ta tuy xuất thân Cảnh Dương hầu phủ, nhưng sao có thể làm trái ý phu quân."

Nhị bá mẫu không nhường nhịn chút nào, bày ra tư thế trưởng bối, nữ nhi nhà thị từng bước gian nan, dựa vào cái gì tiểu tử này có thể xuân phong đắc ý, lãnh mặt nói: "Cái gì gọi là leo lên quyền quý, quan hệ thông gia vốn là tình thân hai họ, chẳng lẽ chỉ vì giữ khư khư cái danh vớ vẩn, cưới tiểu ca nhi nhà cao cửa rộng xong rồi ngay cả nhạc gia cũng không tiếp thu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!