Đối với việc bị Vũ Văn Quyết chiếm tiện nghi, Tiêu Nhân hoàn toàn không hay biết chút gì.
Một giấc này Tiêu Nhân ngủ vô cùng ngon, tinh thần cũng tươi tỉnh lên hẳn, xốc lại tinh lực, Tiêu Nhân nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cùng Vũ Văn Quyết chạy đến Chu Gia Trang.
Không lâu sau khi mặt trời khuất bóng, hai người đã chạy đến nơi.
Chu Gia Trang là một thị trấn khá thưa người, chỉ có một quán trọ duy nhất, hai người còn chưa nắm chắc tối nay sẽ giải quyết chuyện như nào, thế nên chỉ thuê tạm một gian trước.
Tiêu Nhân cất gọn hành lí, hai người ngồi ở đại sảnh của quán dùng cơm, xong xuôi thì uống trà tiêu thực. Đợi đến khi sắp đến thời gian đã định, cả hai trở lại phòng ngủ, rồi lại từ cửa sổ phòng ngủ rời đi.
Chu Gia của Chu Gia Trang là hộ lớn nhất trấn này, vô cùng dễ tìm.
Hai người nhảy lên nóc nhà, gần như chỉ cần liếc mắt một vòng đã thấy được.
Vì thế Tiêu Nhân không chút do dự dẫn đường lên trước, vận khinh công lướt nhẹ trên mái nhà, qua hơn mười căn đã vào được bên trong Chu Gia.
"Tìm thế nào đây?" Nhìn bố cục phức tạp của lối kiến trúc Giang Nam, Tiêu Nhân như hoa cả mắt, đành phải quay lại truyền âm cho đồng bọn mình.
Bởi vì hành vi ban chiều, Vũ Văn Quyết đến giờ vẫn luôn im lặng, nếu Tiêu Nhân không hỏi đến, y cũng sẽ không mở lời.
Lúc này Tiêu Nhân đã cất tiếng hỏi, Vũ Văn Quyết tự nhiên tiến lên trước, cẩn thận quan sát.
Bố cục kiến trúc Trung Hoa đều có chủ ý. Gần như chỉ cần nhìn từ một phương hướng nhất định, ta liền có thể đoán được chỗ ở của người mang địa vị cao nhất trong nhà.
Vì thế, Vũ Văn Quyết không cần tốn nhiều công sức đã tìm được chỗ ở của Chu Tuệ Trác.
"Hướng này." Vũ Văn Quyết truyền âm lại, không đợi Tiêu Nhân kịp phản ứng, nói rồi liền chạy ngay về hướng đã chỉ. Tiêu Nhân thoáng sửng sốt, sau đó cũng không nghĩ gì nhiều liền bám theo sau y.
Hai người bay tới lui trên mái nhà, rất nhanh đã đến được phòng ngủ chính của Chu gia, đáng tiếc lại không thấy bóng dáng Chu Tuệ Trác đâu. Tiêu Nhân nghi hoặc nhìn Vũ Văn Quyết, không hiểu tình huống hiện tại là sao.
"Chẳng lẽ hắn ta không ở nhà?" Hắn truyền âm nói.
"Thời điểm này hẳn là hắn ta sẽ không đến nơi khác đâu, nhìn kĩ hơn xem." Vũ Văn Quyết đáp lời.
Vũ Văn Quyết hơi suy tư, quay đầu lại ý bảo Tiêu Nhân chú ý, y vòng quanh Chu gia một vòng, cẩn thận ngưng thần thám thính. Hiển nhiên Tiêu Nhân không biết Vũ Văn Quyết đang định làm gì, chỉ là sau khi đi vài vòng thì Tiêu Nhân thấy Vũ Văn Quyết dừng lại, quay sang gật đầu với mình.
Đương gia Chu gia Chu Tuệ Trác là một thương nhân giàu có, tuổi cũng đã trên dưới năm mươi. Tuy không phải hạng người háo sắc gì, nhưng với địa vị và tài phú của lão, riêng tiểu thiếp cũng đã có đến mười ba người, đủ hiểu sinh hoạt về đêm của lão phong phú cỡ nào.
Chu Tuệ Trác mang dáng người mập mạp điển hình của tuổi trung niên, hiện tại hắn đang cùng tiểu thiếp thứ mười ba của mình vui vẻ mây mưa trong phòng.
Tiêu Nhân khẽ huýt sáo một cái như tán thưởng "cảnh xuân", Vũ Văn Quyết lại nhíu mày chán ghét.
Tiêu Nhân không chú ý đến điểm khác lạ của y, chỉ hứng khởi núp trên mái nhà vạch ngói nhìn lén. Vũ Văn Quyết rất không vui, ra tay như chớp đánh thẳng hai chưởng, hai kẻ đang "chiến đấu hết mình" lập tức ngã ngang xuống giường.
"Ấy! Ngươi làm gì thế?" Tiêu Nhân đang xem náo nhiệt, hiện trường đông cung sống đó nha, là đàn ông tất nhiên đều cảm thấy hứng thú. Lại không nghĩ đến chuyện A Quyết ra tay đột ngột như vậy.
Hắn quay đầu nhìn lại, dưới ánh trang ảm đạm là khuôn mặt lạnh lùng của vị Giáo chủ Ma giáo thân thương…
Lúc này đây Tiêu Nhân mới lờ mờ nhận ra, thế giới ngầm hỗn tạp tăm tối thấp kém mà hắn từng tiếp xúc đời trước với hiện tại rất khác nhau. Giáo chủ từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ bồi dưỡng cực kì nghiêm khắc để có thể trở thành một Giáo chủ tinh anh đủ tư cách, chắc là chưa từng tiếp xúc với mấy loại chuyện chướng khi như này bao giờ…
Hơn nữa, hình như người cổ đại còn có cái cụm gì mà hay nói với nhau ấy… À.. Phi lễ chớ nhìn…
Tiêu Nhân ngượng ngùng cười cười: "Đừng để mấy chuyện này làm bẩn mắt ngươi, ta xuống dưới đi."
Vũ Văn Quyết muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích thế nào cho phải, tại sao khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Tiêu Nhân dành cho kẻ khác, y lại khó chịu vô cùng… thế là đành tiếp tục im lặng.
Sau cùng, chính y lại cản Tiêu Nhân lại, tự mình nhảy xuống trước, nội kình tỏa ra, khí thế khiến then cửa bật tung, cứ thế đẩy cửa mà vào.
Vũ Văn Quyết bước nhanh đến cạnh giường, một tay túm lấy Chu Tuệ Trác, riêng tiểu thiếp thì bị bọc lại ném vào góc phòng không chút thương tiếc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!