Chương 81: Gặp Lại

Đêm ngày hè, gió nhẹ từ từ thổi.

Cho dù nhiệt độ không quá nóng, nhưng Tiêu Nhân lại có thói quen luôn mở cửa sổ.

Hiện tại là mùa hạ không nói, nếu là vào thu đông, để Mao Đoàn thuận tiện ra vào, hắn vẫn phải mở như vậy để con gái mình có đường bay tới bay lui nha.

Cũng đâu thể nhốt khuê nữ của hắn ở ngoài cửa đâu chứ.

Ngoài cửa sổ, cây đại thụ bị gió đêm thổi rung lên xào xạc, Tiêu Nhân bị cơn buồn ngủ đánh gục, cuốn lấy chăn chìm vào mộng đẹp.

Vũ Văn Quyết lặng yên không một tiếng động lách mình nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Y bước đi không chút tiếng động, đến bên mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Một người sống sờ sờ bước đến ngồi cạnh mép giường mình như thế nhưng Tiêu Nhân vẫn chưa hề cảm nhận được.

Vũ Văn Quyết chần chờ, khẽ vươn ngón tay, như muốn đẩy tỉnh Tiêu Nhân, rồi lại do dự không biết có nên đánh thức người hay không...

Ban ngày, sau khi quyết định đuổi theo Tiêu Nhân, Vũ Văn Quyết vẫn luôn đắn đo suy nghĩ không ngừng.

Y bởi vì luyện công xuất hiện sai lầm nên đôi mắt hiện tại bị một vòng đỏ bao quanh, trông khác người đến mức khiến người nhìn vào phải sợ hãi.

Nội bộ Minh Giáo kiên kị trước quyền uy của y, cho dù có cảm thấy đáng sợ cũng không dám làm ra hành động bất kính gì.

Nhưng với Tiêu Nhân thì y lại thấy lo lắng, không biết với đôi mắt hiện tại của mình, quái dị đến như thế, liệu nó có làm Tiêu Nhân cảm thấy chán ghét hay không...

Vũ Văn Quyết lẳng lặng ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tiêu Nhân.

Vì sao? Người này đã ở trước mặt ta như vậy, ta vẫn đang nhìn hắn, thế nhưng trong lòng vẫn cứ thấy khó chịu? Tại sao vậy chứ...

Vũ Văn Quyết thở dài một tiếng.

Với Tiêu Nhân mà nói, tuy bề ngoài lất phất là vậy nhưng tính cảnh giác của kẻ giang hồ hắn vẫn có, tiếng thở dài kia của Vũ Văn Quyết, tuy rằng nhẹ đến vông cùng những vẫn khiến hắn bừng tỉnh.

"Ai?!" Tiêu Nhân đột nhiên mở to mắt, thấy bên mép giường của mình hiện lên một bóng người đen tuyền thì lấy làm kinh hãi.

Hắn mau chóng động thủ, thẳng hướng kẻ không biết tên này đánh qua.

Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng tránh thoát nắm tay Tiêu Nhân.

Nếu nói về kiếm pháp, kể ra Tiêu Nhân còn có thể đối kháng chút ít với Vũ Văn Quyết, miễn cưỡng có thể xem như luận bàn.

Nhưng bàn luận công phu quyền cước với Vũ Văn Quyết, trình độ của Tiêu Nhân tuyệt đối không thể lấy ra so được.

Vũ Văn Quyết chỉ vươn hai tay đã dễ dàng hóa giải thế công liên tiếp của Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết cảm thấy mình có chút kích động, động tác của y đột nhiên nhanh hơn mấy chiêu, nhanh chóng bắt được hai cổ tay Tiêu Nhân, chỉ như vậy liền khống chế được người trước mặt, ra tay nhanh chóng ấn nửa thân trên của Tiêu Nhân xuống giường, chặt chẽ giam giữ hai tay hắn ở sau lưng.

"A Nhân, là ta." Thanh âm của Vũ Văn Quyết trầm thấp vang lên như thể cố nặn ra từ trong cổ họng.

Đồng tử Tiêu Nhân co rút lại một chút, thích ứng với bóng tối trong phòng liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần của Vũ Văn Quyết gần trong gan tất.

Hơi thở của Vũ Văn Quyết khẽ phun trên mặt hắn, hơn nữa âm thanh trầm thấp của y còn khẽ vang lên bên tay, Tiêu Nhân cảm thấy da đầu mình như run lên từng đợt vậy.

Nhưng Tiêu Nhân còn chưa kịp biết nên nói gì đã vội vã hô lên: "Mao Đoàn! Không cần!"

Vũ Văn Quyết cả kinh, cảm thấy sau đầu mình giống như bị một cổ khí sắc bén áp sát.

Y xoay người lăn một cái né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!