Chương 7: (Vô Đề)

Tiêu Nhân ngẩn ra, rồi lập tức mừng như điên

Không hổ là nhân vật chính trong truyện xuyên việt nha, tới túi thần bốn chiều trong truyền thuyết cũng lấy ra được.

Ban đầu hắn còn vì chuyện hệ thống không có rương đồ túi đựng mà oán thầm, ai ngờ thiên đạo lại biết ý tứ mà đem tới cho!

"Khà khà, thi thoảng thiên đạo cũng biết làm chuyện tốt đó chứ?" Tiêu Nhân khoái chí thúc hệ thống mau đưa cái bao ra.

Lúc này, hai lá bài còn lại cũng lật lên, một lá là "Tẩy tủy đan", lá còn lại không ngờ lại là một quyển sách võ: "Cơ sở quyền pháp".

Tiêu Nhân nhìn mà đau lòng , hai cái này thứ nào cũng tốt hơn cái túi đựng, thứ nào cũng có thể tăng chỉ số bản thân của hắn đó!

Rồi hắn tự an ủi mình, có một cái túi không gian để cất đồ cũng không tệ, bấy giờ cơn đau khổ mới giảm xuống thua con hổ chút ít.

Tiêu Nhân ngồi trên giường, tha thiết đợi chờ cái túi được hệ thống cho, nào ngờ cả nửa ngày hệ thống vẫn không chút động tĩnh.

Từ lần trước hắn đã biết trình độ lười nhác ưa bãi công của hệ thống, không nản lòng, hắn trừng mắt, cắn răng, giơ ngón giữa, làm đủ kiểu uy hiếp, chỉ thiếu nước chửi cho một chặp, hệ thống mới không tình nguyện vứt bách nạp bao ra.

"Phụp!" một tiếng, một cái bao vải bố màu xám xám bay vô mặt Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân bị tro bụi trên bao làm ho sù sụ, hắn vội vàng vứt cái bao trên mặt xuống.

"Khụ khụ khụ!"

Ho sặc một hồi, tới nỗi nước mắt chỉ còn thiếu điều rớt xuống.

Hắn giơ hai ngón tay kẹp cái bao bố thảm hại lên, đáy lòng chợt có cảm giác bất an.

Thậm chí hắn gần như cảm nhận được ác ý của hệ thống, hắn mở miệng bao ra, và choáng luôn.

Cái thứ mang cái tên hoành's tráng là "Bách Nạp Bao" thể tích chứa đựng chưa tới 1m3!

Giao hợp mẫu thân nhà nó!

Lần này Tiêu Nhân thực sự muốn khóc.

"Má ơi, tay con đen dữ vậy sao? Chọn cái nào cũng hơn cái bao rách này!"

Tiêu Nhân khóc không ra nước mắt, hắn đã minh bạch hoàn toàn là thiên đạo không bao giờ tình thương mến thương với hắn, mà cho dù có cũng chỉ để chơi hắn một vố mà thôi!

Còn tưởng mình là nhân vật chính, rốt cuộc chỉ là thằng lính chạy cờ, phân biệt đối xử quá lớn!!!

Qua hôm sau, Mạc Vũ Hân còn xát muối vào vết thương của hắn.

"Ủa? Tiêu đệ nhặt cái bao rách này ở đâu thế? Cần bọc hành lý thì cứ tới tiệm may mua một cái, có tốn mấy tiền đâu." – Mạc Vũ Hân khó hiểu.

Tiêu Nhân nuốt nước mắt, miễn cưỡng cười: "Không phải chúng ta đang vội sao? Đệ sai tiểu nhị tìm đại một cái, thứ này có dùng là được, đệ cũng không để ý chuyện mới cũ."

Từ sáng sớm, Tiêu Nhân đã cắn răng bảo phòng bếp chuẩn bị một đống lương khô cùng thức ăn nước uống, sau đó đuổi tiểu nhị, quyết tâm nhét toàn bộ vào trong cái túi không lớn này mới thôi.

Còn may, thiên đạo không troll hắn quá mức. Cái bao nhìn còn thấy bẩn mắt, không gian bên trong cũng không tính lớn, được cái nhét đồ vào không phình lên, trọng lượng cũng không nặng lắm.

Bấy giờ tâm lý Tiêu Nhân mới nhẹ được một chút.

"Có 1000 điểm nhân phẩm thôi, coi như đáng giá" – Tiêu Nhân quyết phát huy tinh thần AQ.

Nói thế nào thì có cái bao, trên đường cũng mang theo được nhiều đồ hơn là đi tay không như lúc trước.

Chia bớt thức ăn cho mấy người lang thang, dễ dàng kiếm lại 1000 điểm nhân phẩm kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!