Chương 50: (Vô Đề)

Mã Thế Hưng phản bội y đã sớm đoán được từ trước. Nhưng đến cùng vì sao Tạ trưởng lão lại hạ sát thủ với y, Vũ Văn Quyết thật trăm triệu không ngờ.

Trong danh sách người có thể tin tưởng tuyệt đối, Tạ trưởng lão gần như Vũ Văn Sí.

Nếu ngay cả ông ta cũng không thể tín nhiệm thì trên thế giới này Vũ Văn Quyết quả thực tìm khắp không ra kẻ nào có thể tin tưởng.

Vũ Văn Quyết kích động, cổ họng lại trào lên một búng máu.

Vũ Văn Quyết động cũng không thể động, chỉ có thể tùy ý máu chảy theo khóe miệng chật vật lưu lại trên vạt áo, ngày xưa nhẹ nhàng phong độ toàn bộ không cánh mà bay.

Y không quan tâm chỉ nhìn chằm chằm Tạ trưởng lão sắc mặt lạnh lùng.

"Vì cái gì? !" Y gằn từng chữ một, cắn răng nói. "Vì cái gì ngươi muốn gϊếŧ ta?"

Khuôn mặt Tạ trưởng lão bỗng sung huyết, bộ dáng dữ tợn thấp giọng gào thét: "Ngươi còn hỏi ta vì cái gì? ! Thời đại sư đồ các ngươi truyền thừa vị trí giáo chủ ta có thể nhẫn! Ngươi thiên tư xuất chúng, tuổi còn trẻ thành tựu phi phàm tương lai tất thành châu báu! Ta cũng có thể nhẫn! Ngươi có thiên phú võ công xuất sắc còn tinh thông cầm kỳ, ngắn ngủn mười mấy năm đã có thể tương xứng với lão phu ngâm mình trong bàn cờ vài thập niên, ta còn có thể nhẫn! ! !

Ta cũng nhiệt tình yêu thương âm luật, si mê đánh đàn, giao lưu nhiều với ngươi cũng được bổ ích, nhưng vì cái gì? ! Cầm kia ở trong tay ta ta không phát hiện ra cơ mật, vào tay ngươi lại bị ngươi phát hiện cầm phổ Tuyệt Tình cầm ma ? ! Vì cái gì vận khí của ngươi tốt như vậy? Ta không phục! Ta nhẫn không được! !"

Vẻ mặt Vũ Văn Quyết mờ mịt, đáy lòng không biết nên khóc hay cười.

Ông ta dĩ nhiên là một người như thế. Tạ trưởng lão khẩu phật tâm xà, ngày thường có ghen tị cũng có chân tình cùng đãi cho nên Vũ Văn Quyết thật không biết trong lòng ông ta nghĩ như vậy .

Y biết Tạ trưởng lão là một si nhân, nhưng thật không ngờ tâm nhãn của ông ta lại nhỏ như vậy.

Buồn cười, rất buồn cười.

Chẳng lẽ tình cảm mười mấy năm ở chung của bọn họ so ra kém ma cầm cùng cầm pháp của Tuyệt Tình cầm sao?

Trái tim Vũ Văn Quyết băng giá, ngay cả Tạ trưởng lão cũng sẽ vì lợi ích mà phản bội tình nghĩa giữa hai người, xem ra thế gian này không có gì chân chính bền chắc không thể phản bội, chỉ cần đầy đủ hấp dẫn!

Tạ trưởng lão không dám lớn tiếng, đây là chỗ Vũ Văn Quyết nghỉ ngơi, ảnh đường hộ vệ ở ngoài bảo hộ cho nên hiện tại Vũ Văn Quyết không có khí lực lớn tiếng la lên, Tạ trưởng lão cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn khiến cho hộ vệ chú ý.

Trên quân cờ trắng ông ta có thoa nhuyễn cân tán, không chỉ có thể làm người ta không thể động đậy trong ba canh giờ, ngay cả nội lực cũng không thể vận dụng, cho nên hiện tại Vũ Văn Quyết căn bản là cá nằm trên thớt mặc ông ta xâm lược.

Tạ trưởng lão đã ghen tị với tài hoa của Vũ Văn Quyết mười mấy năm, đêm hôm đó vừa thấy y xuất ra tuyệt kỹ ma cầm Tuyệt Tình cầm thành danh làm lão nhân này triệt để điên rồi.

Vết thương nơi ngực Vũ Văn Quyết đúng là cầm huyền, cũng là sợi cầm đêm huyết tẩy y bị mất.

Thì ra Tạ trưởng lão không tuân thủ nghiêm ngặt trung lập đóng cửa không xuất, mà là cải trang xen lẫn trong đám người, thừa dịp hỗn loạn nhặt sợi cầm huyền kia.

"Thế nào?" lúc này trong lòng Tạ trưởng lão tràn ngập kɦoáı ƈảʍ cùng cảm giác về sự ưu việt, giống như tất cả áp lực bị người trẻ tuổi tài hoa đè đầu nhiều năm qua dùng phương thức này phát tiết ra ngoài, rốt cục có lúc Vũ Văn Quyết ngươi bất lực, bất lực nhìn ta. "Chỉ cần ngươi giao Thất Tình cầm cùng cầm pháp cho ta, ta liền tha cho ngươi khỏi chết."

Tạ trưởng lão cố gắng mỉm cười nhưng cảm xúc kích động làm cơ mặt ông ta không ngừng run rẩy, nụ cười quỷ dị này trong mắt Vũ Văn Quyết càng dữ tợn không có ý tốt.

"Ngươi cho là ta sẽ tin lời ngươi nói sao?" Vũ Văn Quyết lạnh lùng nói, bất vi sở động.

Tạ trưởng lão lớn tuổi, tu dưỡng lại không tốt bằng thời trung niên, tính tình ông ta lớn dần, kiên nhẫn cũng không bằng trước kia.

Ông ta tức đến khó thở nắm vạt áo Vũ Văn Quyết kéo y dậy khỏi chỗ ngồi, nói ngoan độc: "Dù sao hôm nay ngươi cũng chỉ có con đường chết, tội gì giãy dụa? Không bằng ngươi giao cầm huyền cho ta, cầm pháp giấu ở nơi nào cũng nói cho ta biết, ta liền cho ngươi chết một cách thống khoái."

Tạ trưởng lão tiện đà cảnh cáo y: "Đừng nghĩ mấy tên ảnh đường hộ vệ có thể đến cứu ngươi, nhuyễn cân tán này tính chất đặc biệt, ngươi không thể la lớn kêu cứu bên ngoài."

Vừa rồi Vũ Văn Quyết liền phát giác nhuyễn cân tán này có công hiệu hết sức lợi hại, y nói vài câu đã thực lao lực.

Vũ Văn Quyết câm miệng không nói, yên lặng nhắm mắt lại.

Tạ trưởng lão vô cùng nôn nóng, bởi vì ông ta biết thời gian của mình không nhiều lắm, nếu trước khi Giáng Châu trở về ông ta không thể ép hỏi ra chỗ dấu cầm pháp thì chỉ có thể lựa chọn gϊếŧ chết Vũ Văn Quyết lục soát khắp nơi một lần.

Tạ trưởng lão vừa thấy Vũ Văn Quyết chết cũng không mở miệng, oán hận ném y xoay người bắt đầu lục soát xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!