Chương 42: (Vô Đề)

Tiêu Nhân cứng đờ, miệng hắn động một cái như có thực vật ngăn nơi miệng vậy.

Dường như không có cách nào giải thích, hắn cũng không thể nói là vì sinh mệnh gặp nguy hiểm đi?

Tiêu Nhân kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười giả không thể giả hơn: "Giúp già đỡ trẻ, giúp người lúc gặp khó khăn không phải là chuyện nữ tử giang hồ như chúng ta nên làm sao?"

Hoàng Sước nghi ngờ nói: "Nhưng cũng phải có một hạn độ chứ? Người giang hồ như chúng ta thường nói cứu cấp, đương nhiên là cứu cấp không cứu bần, năng lực một người có hạn, dù ngươi có khả năng nhưng giúp được nhất thời cũng không giúp được một đời."

Tinh thần Tiêu Nhân chấn động, biện luận với nàng: "Chúng ta không thể vì cứu không được một đời mà ngay cả nhất thời cũng mặc kệ. Có khi vượt qua thời kì này bọn họ sẽ gặp cơ hội xoay người thì sao."

Hoàng Sước tuy cảm thấy hắn nói có lý nhưng vẫn còn hoài nghi, "Không đúng, khẳng định không chỉ vì một nguyên nhân như vậy."

Tiêu Nhân âm thầm cắn răng, vì sao bà cô này lại là một nữ hán tử muốn lập chí trở thành khuê nữ tú tài chứ, nàng không thể nhược trí một chút dễ lừa một chút được sao?

Biểu cảm của Tiêu Nhân đoan chính lấy ra những lời lẽ đứng đắn lừa dối Hoàng Sước: "... Về chuyện này có người đã từng viết: thiên địa bất nhân không thể nghi ngờ cho trâu cẩu, là người nên giúp đỡ lẫn nhau. Làm chuyện tốt là năng lượng của xã hội, đừng thấy chuyện nhỏ mà không làm. Kính lão yêu trẻ là mỹ đức của Trung Hoa..."

Tiêu Nhân vừa thấy mấy cái cớ trước kia không có hiệu quả, cái khó ló cái khôn dưới bắt đầu rập khuôn bài tuyên truyền đạo đức của các danh nhân Trung Quốc ngày xưa. Ai bảo năm nào cũng có một vài kênh truyền hình nhai đi nhai lại phát hoài mấy bài này cơ chứ. Tuy hắn chưa từng cẩn thận xem bất luận kênh nào, nhưng ngẫu nhiên nghe thấy, vài năm tích lũy chính mình cũng có thể trông mèo vẽ hổ.

Thiên địa bất nhân không thể nghi ngờ cho trâu cẩu, vậy sao? Hoàng Sước không kịp phỉ nhổ những lời này của Tiêu Nhân nói không đúng còn lấy ra dùng thì đã bị những lời nói liên miên không dứt của hắn làm cho mờ mịt.

Khụ ~ cái này là nội dung tuyên truyền của kênh tin tức chính trên TV, đều xuất phát từ cán bút của các phóng viên hết sức lợi hại, sườn bài dẫn luận ngôn từ từ nhỏ đến lớn đều kết hợp vô cùng chặt chẽ, vô số người viết báo ngày đêm văn ôn võ luyện mới viết ra được, đương nhiên là sắc màu rực rỡ vô cùng đạo đức không thể nghi ngờ.

Ít nhất cho tới bây giờ Hoàng Sước chưa từng nghe, thời điểm này sách thánh hiền đều giảng các đạo lý lớn, rất ít dạy người ta làm thế nào để thực hiện, chính vì vậy trong lịch sử mới xuất hiện phái thực tiễn, đó là do người đọc sách bắt đầu bắt tay thực hiện, chú ý tự thể nghiệm, học để dùng, thực sự thăm dò chân lý. Sau đó phái lý luận cùng phái thực tiễn mới nảy sinh sự khác biệt dẫn đến đánh nhau cả một triều đại.

Muốn đám thánh hiền mọt sách thật sự đi làm những chuyện nhỏ cụ thể, ha hả —— vậy thì bắt đầu học lại từ đầu đi, hoặc là chỉ dùng lý luận chỉ đạo, còn người dưới trướng đi làm việc.

Nếu không việc đâu ra cho các tri phủ, tri huyện sư gia, phụ tá làm?

Rốt cuộc Tiêu Nhân không học không khóa chính trị thời cấp hai, tuy rằng tri thức cơ bản đều trả hết cho thầy cô nhưng nói về đạo lý lớn, cái sườn cái chất hắn vẫn nhớ mang máng , kết hợp những đoạn ngắn khác cũng có bài cho hắn nói nửa ngày.

Hoàng Sước bị hắn lải nhải một bài đạo lý lớn lừa dối, liền nghiêm nghị nảy sinh tôn kính.

Đương nhiên là tôn kính nội dung nói lần này mà không phải Tiêu Nhân. Nàng biết Tiêu Nhân nói nhất định là có lệ nàng, cụ thể vì sao hắn như lửa cháy đến mông mà chạy nơi nơi làm việc tốt? Hoàng Sước vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Thôi, mỗi người đều có bí mật riêng. Nếu Tiêu Nhân không nói thì nàng vẫn biết điều không hỏi .

Tuy rằng nàng không tin Tiêu Nhân làm những việc này là vì lý do hắn nói, nhưng những nội dung đó khiến nàng cảm thấy mới mẻ, khiến cho cô nương lập chí trở thành nguỵ thục nữ nhiều mặt nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trước khi Hoàng Sước nghe đến choáng váng thì thật may Tiêu Nhân đã ngừng câu chuyện lại, hai người đi về phía tổng đà bang phái Thương Giản.

Trăng đã lên cao, có lẽ đã chín giờ tối, thường ở thời đại này dân chúng đều đã đi vào giấc ngủ , chỉ có những nhà giàu mới có dư tiền để thắp nến làm chút việc về đêm, hoặc là xử lý một ít công tác linh tinh .

Hiển nhiên bang Thương Giản thuộc loại dư dầu đốt nến kia.

Hoàng Bác Tri còn chưa nghỉ ngơi.

Toàn bộ địa bàn Dương Châu đều thuộc về bang Thương Giản, nữ nhi của mình trở lại, khi nào trở về cùng với ai đang làm gì, dù ông ta không cố ý sai bảo người đi chú ý thì cũng có thuộc hạ rất có nhãn liên tiếp không ngừng hội báo.

Đương nhiên Tiêu Nhân cố làm ra vẻ nửa ngày cũng không tránh được ánh mắt của đám thuộc hạ kia, Hoàng Bác Tri cảm thấy thiếu niên này rất có ý, mặc kệ hắn cố ý làm ra những chuyện đó trước khi tới gặp mình để phụ trợ hình tượng của bản thân hay là xuất phát từ bản tâm thì đều thành công khiến cho Hoàng Bác Tri chú ý.

Thuộc hạ Hoàng Bác Tri có ba cái đồ đệ, người ta gọi là Thương Giản tam kiệt. Đại đồ đệ Hồ Túc 27 tuổi, nhị đồ đệ Tôn Tuệ Lễ 27, tam đồ đệ Mã Trí Học 25 tuổi.

Hoàng Bác Tri chỉ có một viên ngọc quý Hoàng Sước, đương nhiên là yêu thương có thừa, Hoàng Hi trốn nhà đi, ba vị ca ca chỉ có thể một lòng nhào vào bảo bối Hoàng Sước duy nhất này.

Ba sư huynh cùng Tiểu sư muội lớn lên, từ một tiểu cô nương dần dần trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đương nhiên tâm sinh ái mộ.

Hoàng Bác Tri hiểu rõ điều này nhưng ông ta cũng thật hiểu biết ba đồ đệ của mình, họ đều thực ưu tú xuất sắc, phẩm tính cũng tốt, Hoàng Sước chọn ai ông ta đều không có ý kiến.

Đáng tiếc Hoàng Sước hoàn toàn xem ba người này là ca ca, căn bản không nảy sinh tình cảm khác!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!