Sau một tiếng "Vút" vang lên là một tiếng "Phập", chỗ Tiêu Nhân mới vừa ngồi lúc nãy đã bị thứ gì đó chém làm hai nửa, không chỉ mỗi cái ghế, đến cả cái bàn cũng không thoát khỏi độc thủ, thậm chí tới rượu thịt cơm rau Tiêu Nhân chưa kịp ăn bên trên bàn cũng rơi loảng xoảng xuống đất.
Chen vào tràng hòa tấu âm thanh kia là tiếng la hét của đám người trong khách sạn.
Trong phút vội vàng Tiêu Nhân chỉ nhận ra đó là một sợi trường tiên lấp lánh sắc đen!
Người cầm trường tiên là một cô nương để kiểu tóc hai búi gài trâm hoa, hai bím tóc dài tung bay theo từng động tác của cô nương nọ, cô nàng mặc bộ áo váy màu hạnh hoàng, khuôn mặt yêu kiều, mắt hạnh, mũi thon, bờ môi cũng không son mà đỏ thắm.
Lúc này vẻ mặt của cô nương đó có thể nói là không chút hữu hảo nhưng vẫn không thể coi là hung thần ác sát, chỉ có thể tính là cô nàng đang phùng mang trợn mắt.
"Dâm tặc! Mau chịu chết đi!" – vị cô nương thấy một chiêu vừa rồi không làm gì được Tiêu Nhân thì lắc chiếc eo thon, cổ tay rung khẽ, sợi trường tiên theo động tác của cô nàng mà linh hoạt chuyển hướng giữa không trung, đánh về phía Tiêu Nhân.
Lần này Tiêu Nhân ở gần nên thấy rõ phần đuôi trường tiên lấp lánh hàn quang, rõ ràng là trên thân roi được gắn thêm thứ hung khí hung tới không thể hung hơn.
Sắc mặt Tiêu Nhân vụt biến, chỉ cần bị đánh trúng một lần, đừng nói là đi tong mất nửa cái mạng, chỉ riêng miệng vết thương cũng đã đủ dữ dội.
Chắc chắn là tha hồ đau!!
Vừa mới dưỡng khỏi vết thương thoát khỏi đau đớn vì trẹo phần eo, bây giờ lại bị thương lại uống thuốc đắng, Tiêu Nhân hắn còn lâu mới chịu!
"Ngươi mù sao!!! Ông có chỗ nào giống dâm tặc?!" – Tiêu Nhân nhảy tới nhảy lui tránh né ngọn roi của cô nàng, cũng may khoảng thời gian luyện kiếm sau này hắn không có chuyện gì làm liền kéo Vũ Văn Quyết dùng dây đàn đối chiêu với mình — tuy là đối phương nhường hắn rõ mười mươi, với thứ tương tự dây đàn là trường tiên, hắn vẫn có chút hiểu biết tương đối về động tác cùng hướng đi, bằng không thì tuyệt đối là tránh không thoát.
Vị cô nương nọ còn đang múa roi đầy oai phong, nghe tiếng hắn gào thì ngẩng ra, giọng nói này không đúng. cô nhìn kỹ lại, bộ dạng hắn cũng không phải Chu Ba. Nhưng con chim ruồi của cô lần theo mùi hương mà tới nơi này, trên thân người này chắc chắn phải có chỗ khả nghi. Người trong khách sạn không hề ít, con chim ruồi kia không tìm ai khác lại tìm ngay hắn, khẳng định là hắn chứ không ai khác!
Nhưng bộ dạng này?
"Bớt ngụy biện! Tưởng bà không biết có thứ thủ đoạn gọi là dịch dung sao?!" – cô nương nọ quát khẽ, thu trường tiên về cổ tay, giữ lực chờ dợi.
"Có cô mới dịch dung! Bộ dạng này của ta trên không lừa già dưới không gạt trẻ hoàn toàn là do ông trời cấp cho!" – Tiêu Nhân thấy cô nương nọ thu hồi trường tiên cũng cảnh giác đứng lại trên quầy chưởng quỹ, đề phòng cô nàng lại đột nhiên động thủ.
Trong lúc lơ đãng, dư quang khóe mắt của hắn lướt qua vị chưởng quỹ mới rồi còn đứng sau quầy tính tiền, hiện giờ hắn đã thành thục chui dưới gầm bàn sát tường, tay hãy còn thò ra nhặt từng đồng tiền rơi trên đất.
Thực sự là một tên mê tiền. Tiêu Nhân suýt bị tên chưởng quỹ chọc cười. Mà lúc này khách khứa trong khách sạn đã sớm chạy tán loạn, chỉ sợ bị vạ lây.
Tiêu Nhân không dám phân tâm, hắn nhanh chóng tập trung lực chú ý đối diện nguy cơ trước mắt.
"Tên dâm tặc kia lấy khăn tay của bạn ta, mặt trên khăn có mùi hương, trong vòng trăm dặm con chim ruồi này của ta sẽ không tìm sai người, nó không tìm ai khác mà tìm ngươi, ngươi không là dâm tặc thì ai là dâm tặc?" – cô nương nọ cũng nghi hoặc.
Phải nói người này tướng mạo đổi khác, thanh âm cũng không đúng, còn có thể nói là ngụy trang, nhưng thân thể hắn còn cường tráng hơn tên hái hoa đại đạo Chu Ba kia một chút, nếu là gầy, súc cốt thuật còn làm được, tráng kiện hơn lại phải làm thế nào để hóa trang?
"Ai biết con chim của cô mắc chứng gì? Nói không chừng nó đói bụng! Bay tới đây liền nghe thấy mùi cơm." – Tiêu Nhân tức tối.
"Không thể nào, con chim ruồi của ta chỉ ăn mật hoa, cho dù đói nó cũng không lý nào bay tới quán cơm nên khẳng định là ngươi có vấn đề." – Cô nàng nhíu mày, xiết ngọn roi trong tay, nếu Tiêu Nhân không thể nói rõ ràng, có lẽ cô nàng lại động thủ.
"Chờ chút!" – Tiêu Nhân xua tay kêu cô nàng dừng lại – "Cô nói cô tìm một tên... một tên hái hoa tặc?"
Cô nương nọ gật đầu.
"Còn nói hắn lấy khăn tay của bạn cô?" – Tiêu Nhân hỏi tiếp.
"Phải. Ban nãy ta đã nói không phải sao?" – cô nàng không kiên nhẫn, ta còn cần ngươi lặp lại lần nữa chắc?
"Ta biết rồi." – Tiêu Nhân di chuyển một chút trên quầy, nói: "Ban nãy đi ngang qua một khe núi ngoài trấn, có một nam nhân muốn cướp quần áo ta nhưng lại bị ta gϊếŧ chết, không chừng người cô nói chính là hắn?"
"Bị ngươi gϊếŧ?" – cô nương nọ khó tin – "Không thể nào, mặc dù ngươi thoát được ngọn roi của ta nhưng ta vẫn nhìn ra ngươi không có nội lực, cho dù ngươi có thủ đoạn thì khinh công tên hái hoa tặc kia vẫn rất cao, ta truy hắn còn mệt, sao hắn không chạy trốn?"
"Khụ~ Nếu như trên mặt hắn dính đầy bột tiêu, hai mắt sưng húp, nước mắt chảy không ngừng, hắn còn chạy nổi không?" – Tiêu Nhân hỏi vặn.
"Hả?" – Cô nương kinh ngạc – "Ngươi thực sự gϊếŧ hắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!