Chương 36: (Vô Đề)

Vũ Văn Quyết đứng dậy, lắc cổ tay, sợi dây đàn dài liền chui tọt vào cổ tay y hệt như một con linh xà.

Tiêu Nhân nhìn, trò này xem ra không thua kém mấy màn xiếc ảo thuật nha, có thể đem lên sân khấu biểu diễn.

Vũ Văn Quyết hoàn toàn không biết suy nghĩ hiện tại của Tiêu Nhân, y bước ra khỏi phòng trước.

Tiêu Nhân vừa ra tới cửa phòng, Vũ Văn Quyết đã bắt đầu biểu diễn.

Thất Tình cầm pháp có tổng cộng bảy thức, Vũ Văn Quyết liên tục sử xuất, chiêu chiêu nối tiếp nhau.

Tiêu Nhân hiện tại chỉ mới học được một chút kiếm pháp, về cơ bản thì hắn còn đang trong trạng thái mù tịt về võ thuật. Vũ Văn Quyết biểu diễn loại võ kỹ cao cấp này cho hắn xem thì không khác gì đàn gảy tai trâu, hoàn toàn lãng phí.

Nhưng tính ra cũng không hẳn là lãng phí hoàn toàn, chí ít Tiêu Nhân cũng nhận định là trò này nhìn rất vui mắt.

Nhìn mà xem, động tác Vũ Văn Quyết hệt như đang múa, hoàn toàn không giống chiêu thức võ công, bất quá bộ Thất Tình cầm pháp y sử ra không có vẻ đẹp nhu hòa của vị nữ tiền bối năm xưa mà tràn đầy khí phách dương cương.

Cầm pháp không như kiếm pháp, Vũ Văn Quyết dùng những động tác cổ tay, ngón tay, cánh tay cùng phần eo lưng đặc biệt nhiều, tung, đón, uốn, chập, gảy, vờn, rung... hết sức hoa lệ.

"Nếu là con gái luyện thì hay hơn." Tiêu Nhân còn chưa vừa lòng mà lẩm bẩm.

Bước chân Vũ Văn Quyết lảo đảo, suýt hỏng chiêu.

Rốt cuộc Vũ Văn Quyết cũng biết cái thuộc tính trớt quớt của Tiêu Nhân có sức phá hại thế nào, y không nên trông mong quá nhiều vào trình độ thưởng thức của hắn.

Biểu diễn xong bộ vũ kỹ, Vũ Văn Quyết liền thu công. Y chỉ vừa mới khởi động cơ thể, vốn còn muốn ngẫu hứng bổ sung thêm vài chiêu thức do chính y sáng tạo cho Tiêu Nhân xem nhưng ngẫm ra cũng chỉ là phí công mà thôi.

"Hả? Xong rồi?" – Tiêu Nhân ngẩn ra, sau đó ra sức vỗ tay. "Hay lắm!"

Vũ Văn Quyết bó tay, thu lại dây đàn, hỏi: "Ngươi đang làm trò gì đây?"

"Khen ngươi đó." – Tiêu Nhân ngơ ngác dòm y.

"Ta có phải dân mãi nghệ đầu phố đâu..." – Vũ Văn Quyết hoàn toàn bó tay với hắn.

"Ha ha." – Tiêu Nhân há miệng cười ngượng hai tiếng, hình như hắn có hạ thấp trình độ con nhà người ta một chút.

Một ngày khoái trá thế này cũng là một khởi đầu tốt, hai người họ đã tìm được phương thức để chung sống vui vẻ.

Lúc Tiêu Nhân luyện kiếm Vũ Văn Quyết sẽ ở một bên xem mà dưỡng thần, khi Tiêu Nhân nghỉ ngơi, Vũ Văn Quyết rảnh rỗi sẽ cùng nhau chơi cờ, hoặc Tiêu Nhân tự ôm một cuốn sách mà mò mẫm ước đoán xem chữ phồn thể này là chữ nào trong khi Vũ Văn Quyết nghiêm trang xem sách.

Những ngày vui vẻ rồi cũng phải có điểm cuối cùng, chuỗi ngày nóng bức nhất đã trôi qua, thời tiết mỗi ngày một thêm mát mẻ.

Cái eo Tiêu Nhân đã khỏi hẳn, hiện giờ chỉ cần hắn đừng cố tình vặn vẹo chỗ eo bị trẹo, còn hoạt động mạnh hay mang vác vật nặng cũng đã không thành vấn đề.

Ngày hôm đó, Vũ Văn Quyết ăn tối với Tiêu Nhân rồi mạnh ai về phòng nấy.

Y ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu tập nội công tâm pháp.

Gương mặt Vũ Văn Quyết thư thái, sắc mặt bình thản, an tường, không ai biết nội kình trong thân y cuộn trào như sóng dữ, không khác gì một đàn ngựa vừa thoát dây cương.

Vũ Văn Quyết đã quá quen thuộc với tình cảnh nguy hiểm này nên không chút hoang mang. Y gắng sức khống chế cỗ nội lực hùng mạnh, không cho nó thoát khỏi lộ tuyến, phá vỡ kinh mạch.

Hiện tượng này chính là điểm đặc thù khi tu tập Cửu Minh thần công, khi công pháp mỗi tầng đến đỉnh phong, nội lực sẽ trở nên cường hãn, phải đột phá tầng tiếp theo mới có thể khiến nội lực bình ổn lại, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, kết cục là bạo thể mà chết. Kẻ cần cù tự nhiên sẽ tiến bộ thần tốc dưới làn roi vọt của thứ đặc tính này, mà kẻ lười biếng, dưới uy hiếp về tính mạng, cũng phải rèn luyện không ngơi nghỉ.

Vì thế, lúc các đời giáo chủ Minh giáo lựa chọn đồ đệ đều yêu cầu đệ tử mình phải có cốt cách phi phàm, kinh mạch rộng, ngộ tính cao, bằng không chỉ là lãng phí tính mạng một cách vô ích mà thôi.

Ngộ tính cùng thiên phú của Vũ Văn Quyết đều vô cùng tốt, năm đó Vũ Văn Sí tình cờ nhặt được y trên đường du lịch, lúc đó y mới bốn tuổi, là cái tuổi mà ký ức mơ hồ nửa nhớ nửa quên.

Vũ Văn Quyết nhớ rõ khi còn bé y cũng có mẫu thân hiền hậu, phụ thân ôn hòa, lại không nhớ được khi đó đã xảy ra biến cố trọng đại gì cùng nguyên do y lưu lạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!