Chương 35: (Vô Đề)

Cầm ma? Còn là Tuyệt Tình cầm ma?

Gần như không cần Vũ Văn Quyết kể rõ, chỉ cần nghe bốn chữ này Tiêu Nhân cũng đủ biết vị tiền bối kia chắc chắn phải là một vị cao thủ ma đạo có số phận long đong.

Nếu vị kia mà thuộc chính đạo, người đời đã gọi bằng cái tên dễ nghe như là cầm thánh, cầm tiên gì rồi.

Mà gọi là Tuyệt Tình, có thể suy ra tâm lý người nọ không quá bình thường, chứng tỏ là cuộc đời không được tốt đẹp cho lắm.

Cách suy luận của Tiêu Nhân thực không hổ danh là kẻ được Mạc Vũ Hân coi như cảnh sát.

Hắn vừa ngẫm nghĩ vừa nghe Vũ Văn Quyết kể chuyện, mà sự thực cũng không khác nhiều so với những gì hắn nghĩ.

"... Tuyệt Tình cầm ma là một vị nữ tiền bối, một đời gặp toàn bất hạnh, người không xinh đẹp, tuổi nhỏ tang cha, thiếu thời tang mẹ, sau khi kết hôn lại bị trượng phu chán ghét, đuổi về nhà. Thế là người rời nhà du lịch, rồi gặp kỳ ngộ. Đến nay vẫn không ai biết người học được một thân võ nghệ bằng cách nào, nhưng thiên phú của người không ai có thể so sánh, người tự sáng tạo một bộ cầm pháp, lại dùng một loại vẫn thiết đặc biệt tạo ra một thanh thất tình cầm.

Vì tao ngộ thời niên thiếu mà tính tình vị nữ tiền bối này vô cùng cổ quái, lại còn bị một tên sở khanh lừa gạt, khi phát hiện, người đại khai sát giới, khiến võ lâm chính đạo chán ghét hoàn toàn. Sau, người tự xưng là Tuyệt Tình cầm ma, lối hành xử càng ngày càng táo bạo, nam nhân chỉ cần có chút sơ ý trước mặt nàng liền mất mạng. Về sau, thậm chí chỉ cần thấy hai người yêu nhau, tới sau cùng ngay đến sư huynh muội đi cùng nhau người cũng không bỏ qua." – Vũ Văn Quyết bình thản kể – "Kết cục chọc cho chính đạo liên thủ vây công, Tuyệt Tình cầm ma mất, tung tích thất tình cầm không ai rõ."

Vũ Văn Quyết nhẹ vuốt ve sợ dây đàn, rõ ràng vô cùng trân trọng nó.

Tiêu Nhân không có mấy hứng thú với cuộc đời Tuyệt Tình cầm ma, trong mấy tác phẩm nghệ thuật hiện đại, số nữ chính nữ phụ có cuộc đời thê lương bi thảm hơn nàng nhiều không kể xiết, chuyện của nàng tính ra chẳng có gì là mới mẻ. Thứ khiến hắn thực sự hứng thú là cây đàn nọ.

"Sợi này màu đỏ, sợi ngươi cho ta màu lục, mấy sợi còn lại thì sao?" – Tiêu Nhân hỏi.

"Bảy sợi dây đàn của thất tình cầm chia bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím." – Vũ Văn Quyết đáp – "Đến nay đã trăm năm, không còn ai biết cách chế tác cầm huyền, cũng không ai rõ nguyên liệu tạo nên nó là gì nữa."

Tiêu Nhân kéo sợi dây đàn trên tay Vũ Văn Quyết giơ ra trước mặt xem kỹ, dây đàn nhìn mỏng mảnh, để ngay trước mắt mới thấy nó được bện thành từ những sợi kim loại còn mảnh hơn.

Tiêu Nhân vô cùng ngạc nhiên, không ngờ thời đại này có thể chế ra sợi kim loại mảnh đến thế, không những vậy, màu sắc lại còn mỗi sợi mỗi khác. Hắn nghĩ nghĩ, cái này hẳn là do mấy thứ phụ gia cho vào trong từng sợi khác nhau, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì hắn đoán không ra nổi.

Hắn dám ngang nhiên giật lấy vũ khí của y ngay trên tay y!

Vũ Văn Quyết bó tay khi đối diện khuôn mặt tò mò một cách tự nhiên của Tiêu Nhân, chẳng lẽ hắn không biết đây là loại chuyện phạm vào cấm kỵ cực kỳ nguy hiểm hay sao?

Nào có ai chưa được chủ nhân đồng ý đã thuận tay lấy luôn vũ khí của người ta lại còn vô lễ không khỏi lấy một tiếng như hắn.

May mà Vũ Văn Quyết biết có đôi khi Tiêu Nhân thực sự không biết mấy thứ thường thức này nên không tức giận nhưng vẫn vì thế mà không hài lòng.

"Công nghệ chế tạo thực không tệ." – Tiêu Nhân còn hồn nhiên không biết, chỉ lo khen sợi dây đàn trên tay.

Vũ Văn Quyết nói với vẻ bất đắc dĩ: "Công nghệ này hiện giờ thất truyền rồi."

"Hử?" – Tiêu Nhân ngẩng đầu nhìn y, Vũ Văn Quyết vỗ trán.

"Ta nói ngươi đó." – Vũ Văn Quyết xoa xoa chân mày – "Sau này chủ nhân chưa đồng ý thì đừng bao giờ thò tay lấy binh khí của người ta, làm như vậy sẽ khiến đối phương khó chịu."

"Hả?" – Tiêu Nhân giật mình, bấy giờ mới phát hiện hắn phạm phải chuyện mà người khác kiêng kỵ, "Xin lỗi, ta thực sự không biết."

"Vũ khí của người giang hồ với chủ nhân của nó mà nói là vô cùng quan trọng, lần sau ngươi không thể bất cẩn như vậy." – Vũ Văn Quyết gật đầu, xem như chấp nhận lời xin lỗi của Tiêu Nhân.

"Còn may, còn mau, may mà có người." Tiêu Nhân thở phào, may mà lần này là Vũ Văn Quyết, nếu không lần tới dám hắn bị người chặt tay lắm. "Cảm ơn."

Tiêu Nhân ôm quyền.

Vũ Văn Quyết bật cười, y cúi đầu, hai vai rung rung.

Ngay tới tiếng cười của Vũ Văn Quyết cũng cực nhỏ, nhưng Tiêu Nhân căn bản không hiểu tại sao y lại cười.

Bị người ta cười mà không hiểu tại sao thì không ai vui vẻ cho nổi.

Vũ Văn Quyết vui vẻ cười đủ rồi, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt bực bội của Tiêu Nhân: "Xin lỗi... thực ra lần trước gặp ngươi ta đã muốn nói..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!