Vũ Văn Quyết mời đại phu trên trấn cho Tiêu Nhân, đại phu ngó qua đơn thuốc Kiến Ngộ đại sư để lại rồi nói không có chỗ nào cần thay đổi. Thế là Tiêu Nhân lại phải tiếp tục uống thuốc đắng với chườm nóng như cũ.
Còn xoa bóp? Có mùng một tự nhiên sẽ có ngày rằm, tuy là Vũ Văn Quyết làm không được hai lần/ ngày nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, y sẽ tới phòng Tiêu Nhân xoa bóp cho hắn.
Ngày nào y cũng tới như thế, mãi rồi chính Tiêu Nhân cũng thấy ngại ngại.
Bởi vì tới đây ở rồi, Tiêu Nhân mới biết cái 'công vụ' của Vũ Văn Quyết nó bận rộn tới trình độ nào.
Bận rộn tới mức mỗi ngày chỉ có giờ xoa bóp buổi tối hắn mới thấy được mặt Vũ Văn Quyết.
Đương nhiên Tiêu Nhân sẽ không ngu ngốc tới mức đi hỏi con nhà người ta rốt cuộc bận cái gì, hắn cũng biết Vũ Văn Quyết chỉ tiện tay đem hắn tới chỗ này dưỡng thương, còn bản thân người ta thì có chuyện quan trọng cần giải quyết ở khu vực Quảng Nguyên này.
Mặc dù không hỏi, Tiêu Nhân vẫn đoán được đại khái.
Lúc con gái của Đỗ Cảnh Thiên là Đỗ Tàng Hoa dựng lôi đài tỷ võ chiêu thân, người Minh giáo tới phá, nói cách khác, đôi bên đã có mâu thuẫn không thể giải hòa.
Lại nhìn thc xuất hiện vô cùng đúng lúc, mà kẻ uy hiếp sau lưng thc, ký ức xuất sắc có thời hạn của Tiêu Nhân còn nhớ rõ, chính là một trong mấy người Minh giáo nhảy lên lôi đài.
Hiện giờ thế lực giang hồ ở Quảng Nguyên rỗng không, Minh giáo đang gấp gáp ổn định địa bàn cũng chưa biết chừng.
Không thể không khen Tiêu Nhân xuất thân từ hắc bang nên suy đoán không khác sự thật bao nhiêu. Trên thực tế quanh Quảng Nguyên thành đều đã bị thế lực Minh giáo tiếp quản, bất quá chuyện Vũ Văn Quyết đang bận rộn không phải chuyện này. Mấy thứ như ổn định địa bàn đương nhiên sẽ có thuộc hạ đi làm, y chỉ cần đưa ra hướng đi chung chung là được.
Vũ Văn Quyết đang bận một sự tình quan trọng hơn, đó là lần theo hướng đào tẩu của Đỗ Cảnh Thiên, theo những thế lực bị lộ mà tìm ra căn cứ mật của lão.
Khi Đỗ Cảnh Thiên đào tẩu y không sai người truy đuổi do y sợ những kẻ truy tung không phải đối thủ Đỗ Cảnh Thiên. Bất quá hướng đào tẩu cơ bản của Đỗ Cảnh Thiên y vẫn nắm, chỉ là, khi đến một tòa thành lớn, tung tích đám người Đỗ Cảnh Thiên lại đột ngột biến mất tăm.
Vũ Văn Quyết vốn là người vô cùng kiên nhẫn, y không cấp tốc truy lùng mà quay ngược hướng truy tra, lần theo đám thuộc hạ đã bại lộ hành tung của Đỗ Cảnh Thiên để tìm ra đường dây liên lạc của họ.
Mặc dù mấy người này đều là tay sai của Đỗ Cảnh Thiên, nhưng nói tới cùng họ vẫn không phải do lão huấn luyện, thế thì căn cứ của bọn họ nằm ở chỗ nào? Đó mới là chuyện Vũ Văn Quyết cần tra rõ. Chỉ cần nắm được hướng hành động của bọn họ, khi Đỗ Cảnh Thiên ngoi lên tập hợp thủ hạ chính là thời cơ hành động của Vũ Văn Quyết.
Huống hồ, đừng nói là mấy gian cửa hàng ở đất Thục, việc sang tay mấy tòa mạch khoáng ngọc thạch cũng cần chính tay y xử lý.
Y đi sớm về khuya chính là để làm mấy chuyện này.
Căn bản Tiêu Nhân hoàn toàn không hay không biết là Vũ Văn Quyết thường xuyên ra ngoài nhưng không bao giờ ở lại bên ngoài qua đêm mà luôn cưỡi thiên lý mã trở về trong ngày để xoa bóp cho hắn.
Chuyện này Vũ Văn Quyết không nói, tự nhiên sẽ không có ai dám nhiều chuyện với Tiêu Nhân.
Vũ Văn Quyết bằng này tuổi mới có Tiêu Nhân là bằng hữu đầu đời, việc hai người ở chung khiến Vũ Văn Quyết có được một loại thanh thản đầy mới mẻ, thế nên y lại coi trọng Tiêu Nhân hơn mấy phần.
Từ điểm đó mà xét, sư phụ Vũ Văn Quyết nói y tình thâm bất thọ cũng là có lý.
Mặc dù Tiêu Nhân không biết Vũ Văn Quyết phải vất vả chạy tới chạy lui nhưng chỉ riêng việc hôm nào Vũ Văn Quyết cũng kiên trì tới xoa bóp cho hắn trước giờ ngủ cũng đủ để Tiêu Nhân cảm kích phần tâm ý của y. Cho dù càng ngày Vũ Văn Quyết tới chỗ y càng trễ cũng không sao, ở kiếp trước Tiêu Nhân cũng không có thói quen đi ngủ trước một hai giờ sáng.
Mãi tới một ngày, Tiêu Nhân đợi không nổi mà ngủ mất, Vũ Văn Quyết mới đem một thân lạnh ngắt, dùng mấy ngón tay như nước đá sờ eo hắn, khiến hắn bị lạnh mà giật mình tỉnh lại.
"Ưm~" – Tiêu Nhân mở cặp mắt ngái ngủ – "Mấy giờ rồi?"
Vũ Văn Quyết chần chừ một chút, đáp: "Giờ dần."
"Hả?" – đầu óc Tiêu Nhân mờ mịt tính tính một hồi mới giật mình, đã bốn giờ sáng? – "Đốt đèn lên."
Vũ Văn Quyết thoáng sững người, thu tay về, đứng dậy đốt đèn.
Giá nến sáng tỏ, nến dùng trong phòng khách biệt trang đương nhiên phải tốt hơn đèn dầu trong khách sạn.
Cho nên Tiêu Nhân trông rõ khuôn mặt đầy mỏi mệt còn vương đầy gió bụi của Vũ Văn Quyết cũng là chuyện đương nhiên.
Bấy giờ cho dù Tiêu Nhân có ngốc tới đâu cũng hiểu được Vũ Văn Quyết cố tình chạy về xoa bóp cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!