Tiêu Nhân nhất thời không dám cử động, đợi một hồi, không thấy có động tĩnh nào khác mới nương theo ánh trăng tới gần dòm bóng đen kia.
Đến gần, chỉ nghe mùi máu tươi nồng nặc.
Có máu, nhìn qua thấy giống người.
Tiêu Nhân an tâm một chút, may, không phải sơn tinh quỷ quái gì, thực tình thì ngày xưa hắn không hề sợ mấy thứ như ma quỷ, chẳng qua bị thiên đạo hốt một lần, hắn ngộ ra trên đời này còn nhiều chuyện kỳ lạ chưa thể lý giải, không phải không có, chỉ là chưa gặp mà thôi.
Yêu quái thì hắn bó tay, nhưng là người, hắn không sợ.
Tiêu Nhân kéo người áo đen vào gian nhà nát của mình, khơi lên đống lửa trong chậu sứ vỡ.
Búi tóc của người nọ đã rối tung, tóc tai rơi rớt, khắp người toàn là máu, trên khuôn mặt là thần sắc thống khổ.
Nương ánh lửa quan sát khuôn mặt y, Tiêu Nhân ngẩn ra, tiếp đó bùng lên lửa hận, hận không thể nhào tới hủy luôn khuôn mặt người nọ.
Củ Lạc Giòn Tan, đàn ông con trai đẹp đẽ tới thế làm *éo gì? Hắn GATO chửi thầm.
Khuôn mặt người nọ vì đau đớn mà nhăn lại, nhưng phong thái của y vẫn vẹn nguyên, không bị lấp đi.
Trầm tĩnh như thần.
Tiêu Nhân không khỏi nhớ tới mấy chữ hình dung Hoàng Dược Sư, đến hôm nay hắn đã nhìn thấy tận mắt.
Rồi lại mơ màng, vô thức liên tưởng tới các phiên bản Hoàng Dược Sư...
"Khụ khụ!" tự mình làm mình sặc.
GATO mỹ nam, Tiêu Nhân xuống tay không nhẹ, sảng khoái phi thường lột xuống y phục trên người y.
Khi tháo vạt áo y, Tiêu Nhân cau mày. Trên thân y có một vết thương chạy dài từ ngực xuống bụng, máu còn tuôn như suối. Nếu không thể cầm máu, y chết chắc.
Tiêu Nhân nhìn chằm chằm miệng vết thương rộng toác.
Nếu người này cứ thế chết đi, Thiên đạo chắc không tính lên đầu hắn đâu, ha?
"Đậu má, nhà ngươi nhảy chỗ nào không nhảy, khi không nhảy vào khu viện nát của ông làm *éo gì!" Tiêu Nhân hận không thể đạp cho hắn một đạp.
Làm sao bây giờ? Hắn không dám bỏ mặc y sống hay chết bỏ. Bởi vì hắn không phải là không thể cứu y.
Viên hồi nguyên đan trị giá 1000 điểm nhân phẩm mới rút được ban nãy kia, lúc hắn cầm đến tay liền biết được công dụng — khôi phục nội lực, hồi phục nguyên khí, lại có năng lực chữa thương.
Nếu hắn bỏ mặc y, thiên đạo phán là hắn thấy chết không cứu, trừ nhân phẩm vân vân, bằng vào mấy chục điểm nhân phẩm hiện giờ, đảm bảo hắn có một suất tốc hành về chỗ thiên đạo báo danh lần nữa.
"1000 điểm nhân phẩm của ta, ta phải đun bao nhiêu là nước, chẻ bao nhiêu là củi đó!" Tiêu Nhân u oán lấy bình sứ ra.
Hắn rút nắp bình, một luồng hương thơm ngát trào ra.
Ngủi thấy mùi hương này, Tiêu Nhân cũng phải giật mình.
"Quách Thị Phắc! Thần cmn kỳ?" Tiêu Nhân kinh ngạc nhìn cái bình sứ nhỏ: "Đúng là hàng của thiên đạo."
Hắn tắc lưỡi khen, trút viên thuốc trong bình sứ lên tay.
Trong ánh lửa, sắc đỏ của hoàn thuốc thơm ngát phản chiếu trong mắt Tiêu Nhân.
"Hừ, tiện nghi cho tên tiểu tử nhà ngươi." Tiêu Nhân cầm hoàn thuốc, định mở miệng người nọ.
Bất chợt, hắn ngừng tay, cúi đầu, không cam lòng ngó kẻ cái gì cũng không hay biết kia, đồng tử đảo đảo, cất tiếng cười hắc hắc xấu xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!