Động tác Vũ Văn Quyết cực nhẹ, y giở vạt áo lên làm phần eo Tiêu Nhân lộ ra.
Mà eo Tiêu Nhân, vì bị thương một cách nghiêm trọng, sau đó còn chạy còn cõng người, thương chồng lên thương, khiến thương thế chỗ nọ càng nặng thêm. Trên phần eo hắn có thể thấy rõ một mảng sưng to tướng, toàn bộ chỗ bị thương bị mấy thứ thuốc chườm nóng tác động mà đỏ rực, trông mà thê thảm tới đáng thương.
Tiêu Nhân nằm sấp trên giường, vốn không sao cử động, cả người không thoải mái, thế nên tư thế ngủ của hắn cũng chẳng nghiêm chỉnh cho được, dáng ngủ của hắn là dang rộng hai chân ra.
Cái này cũng chưa tính là gì.
Ở cổ đại, trung khố mặc bên trong nào có dây thun, chỉ toàn dùng dây rút cố định, Tiêu Nhân nằm sấp ngủ, ngại cái gút cấn người nên cởi ra.
Kết quả là, Vũ Văn Quyết xem xong thương thế của hắn, ánh mắt vừa không cẩn thận liền dịch xuống bên dưới một chút. Hai múi thịt tròn tròn cong cong, còn có cái khe mông ngay chính giữa.
"!!!" Vũ Văn Quyết giật mình.
Ban nãy giở áo lên Vũ Văn Quyết vẫn không để ý là trung khố trên mông Tiêu Nhân đã tuột xuống phân nửa!
Cái mông Tiêu Nhân rất tròn, nơi này quanh năm không bị phơi dưới mặt trời nên tự nhiên là trắng nõn.
Vật trắng phau phau kia đập vào mắt Vũ Văn Quyết, y vừa xấu hổ vừa lúng túng, cái tay kéo áo che lại mông Tiêu Nhân dùng sức hơi quá đà, có thể nói là thô lỗ.
Y không thể giận dữ trách cứ chuyện Tiêu Nhân không nghiêm chỉnh, vẫn là tại y đi giở áo người ta lên. Mặc dù ý tứ ban đầu của y chỉ là để xem thương thế của bằng hữu.
"A?! Ai đó?" – Tiêu Nhân giật mình tỉnh lại.
Hắn quay lại nhìn.
Hai tay Vũ Văn Quyết vừa kịp giấu ra sau lưng, vẻ mặt hãy còn chưa được tự nhiên, nói một câu giấu đầu lòi đuôi: "Ta chỉ định xem thử vết thương của ngươi."
Tiêu Nhân thấy là y thì thôi căng thẳng, ban nãy quay ngoắt đầu lại đã động tới phần eo, bây giờ báo động giải trừ, cơn đau nọi liền khiến Tiêu Nhân chịu không nổi mà "Ui da~" một tiếng.
Vũ Văn Quyết luống cuống tay chân.
Ban nãy Tiêu Nhân ngủ chưa say nên Vũ Văn Quyết đụng vào chỗ nào trên người hắn vẫn biết, hắn nhịn đau, vươn tay dùng sức kéo quần lên mặc lại.
Hắn cũng không phải người chết, vị trí cái quần lệch khỏi chỗ nó vốn phải ở tự nhiên là hắn phải phát hiện được. Ngủ khoe mông không phải sở thích của hắn, lại nói, hiện giờ còn có người khác, không thể khoe ra.
Hắn lại không biết, hắn kéo quần như thế còn không bằng cứ để vạt áo che mông. Động tác của hắn khiến cái mông vốn đã giấu kỹ dưới vạt áo lại lộ ra trước cặp mắt Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết vạn phần xấu hổ.
Hiện giờ Tiêu Nhân chỉ cần nhúc nhích một chút là đau, không sao vận lực phần eo để nhấc mông kéo quần lên, chỉ có thể chật vật xích cái quần lên từng chút một.
Bản thân Tiêu Nhân không để ý tới chuyện cái mông của hắn bị người ta nhìn thấy sạch, nam nhân mà, lại còn là bằng hữu, cần gì phải bận tâm. Khi trước hắn còn tới nhà tắm công cộng với đám đàn em, lúc tắm rửa mát xa còn không phải là khỏa thân nhìn nhau đó sao?
Nhưng ở đây lâu ngày, Tiêu Nhân cũng biết người ở thời đại này rất để ý chuyện "phi lễ vật thị"(1).
Mặc trung y gặp khách đã là hành vi thiếu đứng đắn vô cùng, ngay đến gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết cũng không người nào đem cái mông trần ra tiếp khách.
Tiêu Nhân biết mặc dù người bị nhìn là hắn, hiện tại, người xấu hổ nhất không tự nhiên nhất lại chính là kẻ đang nhìn.
Vũ Văn Quyết nhìn hắn kéo trung khố một cách khó khăn thì do dự một hồi, sau cùng quay lưng lại.
Trên người Tiêu Nhân đã đổ một tầng mồ hôi, đành rằng hiện giờ đang là nửa đêm, cũng đã đành thời đại này hàm lượng CO2 thấp hơn nhiều so với hiện tại, nhiệt độ cũng thấp hơn, nhưng nói thế nào cũng là mùa hè, thân hắn lại bị thương, động một chút liền ra mồ hôi như tắm.
Phí sức nửa ngày cũng chỉ kéo quần lên được phân nửa, người lại đã đầm đìa mồ hôi, Tiêu Nhân liền bực, bản thân hắn lại không có bao nhiêu kiên nhẫn, liền gào: "Ngươi không biết giúp một tay hả?! Eo ta đang bị đau đây!"
Vũ Văn Quyết đã xấu hổ, tránh không nhìn hắn mà ngó ra ngoài cửa sổ, không ngờ Tiêu Nhân còn nói như thế.
Y ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn xoay lại, trung khố của Tiêu Nhân đã kéo lên được một chút, cũng không còn trắng tới lóa mắt như trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!