Chương 24: (Vô Đề)

Đỗ Cảnh Thiên vẫn cứ tràn đầy phong độ của bậc đại hiệp, một thân áo gấm sắc đen, hai lọn tóc mai dài buông trước ngực, tư thái cứ phong lưu, khí chất vẫn hào phóng như trước.

Lão cười lớn, tự nhiên toát ra một cỗ hào khí ngất trời.

Loại khí chất hình tượng này của lão đã từng khiến cho bao nhiêu thiếu niên hiệp sĩ đem lòng kính ngưỡng. Thậm chí tới cả Tiêu Nhân là người hiện đại, kiếp trước thấy nhiều hiểu lắm cũng bị lão lường gạt mà tôn lão làm thần tượng.

Mà hôm nay đoàn antifan cùng đám người giang hồ lần nữa trông thấy mị lực của lão, nếu trên tay đám người áo đen đứng trên tường không có những cánh cung cài tên phản xạ ánh sáng u tối khiến bọn họ rùng mình, biết đâu vài người trong số họ sẽ lại dao động lần nữa?

Đỗ Cảnh Thiên cười thực sự sảng khoái, đây là lần đầu tiên lão không buồn che giấu phần ngạo mạn của mình mà cười hỏi: "Chư vị, còn sớm thế này, chư vị lại tụ tập trước cổng nhà ta là cớ làm sao?"

Nếu một màn nói cười an nhiên này không đi kèm tư thái cao ngạo giữa vòng cung tiễn, thì thực sự là hòa ái dễ gần, ân cần hết mực.

Mấy người Tiêu Nhân nằm trên cáng cũng thấy rõ ràng tình cảnh nọ.

Hoàng Hi nóng nảy nói: "Khoan! Đừng qua đó, chiếu theo tình cảnh mà hành động."

Thế là có mấy người dừng lại ngoài tầm tên.

Nam tử râu quai nón bị phần ứng đối ngoài ý liệu của Đỗ Cảnh Thiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức tiến hóa cấp tốc từ antifan thành siêu cấp antifan.

Hắn tụ khí đan điền, cất tiếng quát như xuân lôi mà mắng chửi: "Lão thất phu Đỗ Cảnh Thiên! Ngươi đừng có vờ vịt. Chuyện ngươi mưu hại hai mươi tăng nhân Bích Nguyên tự, gϊếŧ sáu vị thiếu hiệp đã bại lộ. Ngươi thiết kế phục kích Mạc Vũ Hân thiếu hiệp không xong, lại xuống tay gϊếŧ bấy nhiêu người kia để diệt khẩu, rốt cuộc là để che dấu chuyện gì?"

Sắc mặt Đỗ Cảnh Thiên nửa lãnh đạm nửa khinh miệt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót trên sàn diễn.

Nam tử râu quai nón càng thêm phẫn nộ, hắn chỉ Đỗ Cảnh Thiên, cao giọng: "Đỗ Cảnh Thiên, rốt cuộc ngươi che dấu điều gì? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng trước mặt đồng đạo võ lâm thì đừng trách Bạch Triển Thanh ta hạ đao vô tình!"

Bạch Triển Thanh?

Tiêu Nhân ở phía sau đoàn người nghe tới đây thì suýt phụt ra tiếng cười.

Một cái tên thanh nhã tới nhường đó lại nằm ngang trên đầu một vị hán tử có râu quai nón đầy mặt, bộ dáng hùng tráng mười phần, ngôn ngữ nghe thế nào cũng là thô kệch thì có bao nhiêu quỷ dị?

Mạc Vũ Hân thấy thần tình hắn cổ quái, còn tưởng hắn lo lắng cho Bạch Triển Thanh nên an ủi: "Đừng lo, Bạch môn chủ vốn là 'thô trung hữu tế', sẽ tự biết điểm dừng."

Tiêu Nhân đâu dám nói là mình đang cười con nhà người ta có cái tên không ăn nhập gì với thể xác nên chỉ có thể ậm ừ cho qua.

Đỗ Cảnh Thiên cất tiếng cười tự phụ: "Có trách thì trách Mạc Vũ Hân không may, cứ thành thực nghe theo lời khuyên của lão phu mà đợi ở trong phủ, không ra ngoài truy tìm tung tích mg thì đâu phát hiện sự tình y không nên biết, chọc vào tai họa!"

Bạch Triển Thanh phẫn nộ cười gằn: "Giang hồ có quy luật giang hồ, Mạc thiếu hiệp phát hiện bí mật, bị ngươi diệt khẩu cũng coi như là có nguyên do, nhưng Bích Nguyên tự là chốn thanh tịnh, tăng nhân không phải người giang hồ, sao ngươi còn hạ độc thủ?"

Đỗ Cảnh Thiên cười ha hả, lão cuồng ngạo nói: "Từ thời khắc bọn họ mở cửa chùa đón Mạc tiểu nhi vào thì bọn họ đã không thể tính là kẻ đứng ngoài! Nào còn có thể nói là bách tính!"

Đỗ Cảnh Thiên xoay người, ống tay áo rộng dưới cử động cực nhẹ của cánh tay phát thành nửa vòng cung trước mặt.

Lão nói: "Trong thiên hạ này, nơi nào có người, nơi đó sẽ có người giang hồ! Sớm muộn sẽ có một ngày ta hiệu lệnh bốn phương, các ngươi không kẻ nào dám không tuân, giúp lão phu hoàn thành bá nghiệp, coi như cái chết của đám tăng nhân kia có ý nghĩa!"

Lời lão lộ rõ dã tâm bừng bừng, du͙ƈ vọиɠ điên cuồng bày ra hết thảy trước mặt mọi người!

Câu tuyên ngôn ngập khí phách khiến đoàn người kẻ thì trợn mắt há mồm, kẻ lại giật mình kinh hãi, cũng khiến một bộ phận đã biết rõ là lão tâm ngoan thủ lạt vẫn cứ bị khí phách của lão thuyết phục.

Đại trượng phu hành sự không câu nệ tiểu tiết!

Nhưng cũng có người suy nghĩ sâu xa phát hiện lời lão có ẩn ý bên trong.

Có kẻ kinh hãi hỏi: "Đỗ Cảnh Thiên, không lẽ ngươi muốn làm minh chủ võ lâm?"

Minh chủ võ lâm cứ mười năm một nhiệm kỳ, ba năm sau chính là lúc bầu ra minh chủ nhiệm kỳ mới, mà minh chủ Ban Hoành Hậu đương nhiệm đức cao vọng trọng, được ủng hộ nhiều hơn Đỗ Cảnh Thiên, rất có hy vọng tiếp tục làm minh chủ nhiệm kỳ sau.

Đỗ Cảnh Thiên phải giở loại thủ đoạn này cũng khó trách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!