Chương 18: (Vô Đề)

"Chư vị thí chủ, tại sao chuyện này lại liên quan tới Đỗ Cảnh Thiên đại hiệp?" – Kiến Ngộ đại sư nghi hoặc hỏi.

Chết ngắc!

Mấy vị thiếu hiệp thanh niên trợn trắng, họ quên mất trong phòng hãy còn một vị hòa thượng đang xoa bóp cho tiêu Nhân.

Ban nãy lúc trò chuyện với phương trượng trụ trì, bọn họ chỉ nói sơ sài rằng Mạc Vũ Hân cùng Tiêu Nhân bị sát thủ truy sát, tuyệt không nhắc tới quan hệ giữa đám người này cùng Đỗ Cảnh Thiên.

Mấy người họ vẫn là cẩn thận, trước khi có chứng cứ xác thực, họ không dám tùy tiện suy đoán.

Nhưng bây giờ vô tình bị Kiến Ngộ đại sư nghe thấy, bọn họ không thể không giải thích rõ ràng.

Giải thích này nọ lọ chai một hồi, tất nhiên, sau cùng bọn họ cũng nói mấy lời nãy giờ chỉ là suy đoán từ tình hình thực tế, không có chứng cứ xác thực.

"Ồ..." Kiến Ngộ đại sư gật đầu, không nói điều gì. Thực vậy, hiện giờ không có thêm manh mối, không ai dám khẳng định chuyện này là Đỗ Cảnh Thiên làm. Hết thảy vẫn phải đợi tình trạng Mạc Vũ Hân khá hơn mới trực tiếp đối chất được.

Mấy chú tiểu ờ Bích Nguyên tự đưa tới cơm chay, mấy vị hiệp sĩ về phòng mình dùng cơm rồi nghỉ ngơi.

Tối muộn, Kiến Ngộ đại sư tới kiểm tra vết thương cho Mạc Vũ Hân lần nữa rồi cáo từ, sau đó Mạc Vũ Hân mới hỏi: "Tiêu đệ, đệ quen vị công tử cứu chúng ta không?"

Tiêu Nhân đã mơ mơ màng màng, chạy suốt một ngày, bị đuổi gϊếŧ hai phen liên tiếp, thể lực Tiêu Nhân đã cạn kiệt hoàn toàn, nhưng câu hỏi của Mạc Vũ Hân buộc hắn phải vực lại tinh thần.

"Đệ mới gặp y ba lần, cũng không thể nói là thân." – Tiêu Nhân ngáp một cái, nói sơ sịa cho qua, nếu Vũ Văn Quyết đã không muốn Mạc Vũ Hân biết về y, Tiêu Nhân tự nhiên sẽ tôn trọng ý nguyện của y, không nhiều lời cùng kẻ khác, cho dù kẻ khác có là Mạc Vũ Hân mà hắn muốn kết giao như bằng hữu.

"Vậy tại sao lúc đó y cũng ở trên núi? Còn trùng hợp cứu chúng ta?" – trong bóng tối, Mạc Vũ Hân quay đầu nhìn qua phía Tiêu Nhân.

"Chuyện này?" – Tiêu Nhân ngẩn ra, hắn còn chưa cẩn thận ngẫm lại chuyện này.

Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Y cứu chúng ta, đại khái chắc là cũng có dính dáng tới chuyện của Đỗ Cảnh Thiên đi?"

"Sao?" – Mạc Vũ Hân tròn mắt nhìn bóng hình mờ mịt trong bóng tối của Tiêu Nhân, muốn nghe suy đoán của vị huynh đệ luôn có những ý tưởng mới mẻ này.

"Đám người trên núi lúc đó đại khái có hai phe, giúp Đỗ Cảnh Thiên làm việc và đối nghịch với Đỗ Cảnh Thiên." – Tiêu Nhân nói đơn giản – "Y không tham gia tỷ võ chiêu thân, lại xuất hiện ở Quảng Nguyên, trừ phi y có chuyện khác phải làm, lúc đó, y chọn giúp chúng ta, có nghĩa là y không thuộc phe Đỗ Cảnh Thiên."

"Ra là vậy." – Mạc Vũ Hân như hiểu ra, y cũng có chút suy đoán mơ hồ, lại không rõ rệt được như Tiêu Nhân, y chỉ đoán được rằng đối phương không phải địch mà thôi.

Y thầm than một tiếng, vẫn là bởi thiếu kinh nghiệm giang hồ.

Trầm tư một hồi, y chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Nhân lại bị câu hỏi của y làm cho tỉnh ngủ.

Vẫn còn một loại khả năng, hắn nghĩ thầm. Vũ Văn Quyết cũng có khả năng là người Minh giáo, lúc đó y lên núi đại khái là vì truy bắt Lưu Ngọc Hiền, võ công y cao cường tới mức nào, sao có thể để Lưu Ngọc Hiền bị người gϊếŧ cho được? Gϊếŧ Lưu Ngọc Hiền rốt cuộc là ai?

Tiêu Nhân đạp tung cánh cửa Vũ Văn Quyết không muốn cho hắn biết, lại bước vào mà phân tích nguyên nhân lên núi của y.

Chẳng qua, hắn có suy đoán thế nào cũng không ngờ được Lưu Ngọc Hiền là mạo danh Minh giáo, càng không biết được rằng khi đó, Vũ Văn Quyết lên núi là vì hắn.

Sớm hôm sau, Tiêu Nhân bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Đi vào là mấy người Mã Húc, Hoàng Hi, Chu Bồi Đức.

Hoàng Hi nói: "Mạc huynh, thật có lỗi vì quấy rầy huynh dưỡng thương, chúng tôi đã đưa mấy thi thể về đây, huynh muốn đi xem qua không?"

"Hả?!" – Tiêu Nhân giật mình – "Các người vác thi thể về làm gì? Sao không tìm chỗ mà chôn?"

Đám người giang hồ này có bệnh chắc? Chuyện giang hồ quy về giang hồ, cho dù không giúp người nhặt xác mai táng nhưng chí ít cũng phải tôn trọng người chết, mấy người này sao còn làm khó mấy kẻ chết rồi?

Bị ánh mắt không tán thành của Tiêu Nhân phóng tới trên thân, mấy vị thanh niên mới ra giang hồ không lâu dở khóc dở cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!