Chương 12: (Vô Đề)

Tiêu Nhân quay về đánh một giấc ngon lành, sáng ra liền gặp Mạc Vũ Hân ôm thần sắc tiều tụy trở về.

Tiêu Nhân nhìn thấy y thì hứng chí chạy tới trước mặt, hỏi: "Mạc huynh? Huynh sao vậy? Tìm được không?"

Mạc Vũ Hân rót một chung trà nguội uống ực xuống bụng, thở dài một hơi, "Không."

Tiêu Nhân thất vọng.

Mạc Vũ Hân đối với chuyện thành quả của Tiêu Nhân bị lãng phí cũng áy náy vô cùng.

Ta còn chưa thăm dò hết toàn bộ danh sách, chỉ mới xem qua mấy chỗ." Y lựa lời, "Tuy là không tìm được căn cứ Minh giáo nhưng mấy chỗ nọ đều hết sức đáng ngờ."

Tiêu Nhân giật mình, hắn cũng đại khái đoán được tòa bộ mấy nơi này đều có thuộc hạ của Đỗ Cảnh Thiên ẩn nấp.

Nhưng Mạc Vũ Hân lại hoàn toàn không biết, mà phần nghi hoặc của y lúc này cũng lớn hơn Tiêu Nhân nhiều: "Mấy người nọ thân thủ không sai, hành động quỷ dị, nếu không phải Tiêu đệ tìm ra địa chỉ, căn bản không thể phát hiện bên trong cư nhiên giấu nhiều người tới vậy."

Tiêu Nhân "ừ ừ" mà gật đầu lia lịa, tự nhiên lưu loát vơ hết công lao về mình.

"Huynh có thể nhìn ra bọn họ là ai không?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ hỏi.

"Ta nhìn không ra, theo lộ số võ công thì nam sơn bắc phái đều có đủ." – Mạc Vũ Hân tiếc hận.

"Thế huynh có định đi tìm đám người Minh giáo tiếp không?"

"Ta sẽ tiếp tục tìm, mấy cứ điểm khả nghi này cứ báo cho Đỗ thế bá một tiếng, để thế bá an bài." – Mạc Vũ Hân nói rồi liền đứng dậy, bộ dáng rõ ràng là đang tính toán báo tin tức này cho Đỗ Cảnh Thiên.

Tiêu Nhân cũng đứng lên, một lòng hóng hớt kịch vui mà bám sát gót Mạc Vũ Hân.

Sáng nay Đỗ Cảnh Thiên vẫn chưa rời phòng.

"Hiền chất, sắc mặt hiền chất sao lại thế này?" – Đỗ Cảnh Thiên quan tâm hỏi.

"Thế bá, tiểu chất truy tra tung tích Minh giáo trong thành suốt đêm qua, lại phát hiện một đám người khả nghi khác." – Mạc Vũ Hân đem tình huống mấy nơi đó kể qua một lượt.

Đỗ Cảnh Thiên nghe thế thì giật mình, xem qua không chút giả bộ.

Nếu không phải Tiêu Nhân ngay từ khi bước vào đã để ý quan sát sắc mặt lão thì tuyệt đối không thể phát hiện ra một chút biểu tình nghi hoặc cùng trầm trọng ngay sau đó.

Đỗ Cảnh Thiên lại đúng lý hợp tình bày ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao? Quảng Nguyên thành sao lại có lắm kẻ bất minh tới thế?"

"Thế bá cũng không biết?" – Mạc Vũ Hân vẫn mười phần tín nhiệm Đỗ Cảnh Thiên nên không chút hoài nghi mà nói tiếp – "Mấy người nọ thừa cơ hội mà lặng lẽ ẩn nấp trong này, ắt hẳn phải có mưu đồ, thế bá vẫn sớm có tính toán là hơn."

"Được, hiền chất. Chuyện này cứ giao cho ta." – Đỗ Cảnh Thiên vui vẻ đáp ứng, sau đó gọi thuộc hạ tới, sai người cẩn thận điều tra mấy địa điểm khả nghi này.

Mạc Vũ Hân an nhiên ngồi một bên, Tiêu Nhân lại phát hiện biểu tình kỳ quái của tên thuộc hạ.

Thuộc hạ nghe lệnh lui xuống.

Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân ở lại dùng bữa sáng cùng Đỗ Cảnh Thiên.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân rời khỏi.

"Mạc huynh, sắc mặt huynh tệ lắm, thực không nghỉ ngơi một chút sao?" – Tiêu Nhân hỏi.

"Không cần, không ngủ một bữa với người tập võ như ta cũng không có gì đáng ngại, ta muốn sớm ngày khám phá tung tích đám người Minh giáo, miễn cho tặc nhân đào thoát." – Mạc Vũ Hân hoàn toàn không bị đả kích bởi suốt một đêm không chút thu hoạch, thậm chí còn vì phần trắc trở này mà khí huyết dâng trào.

Tiêu Nhân khó mà không bội phục, nhìn bộ dáng liền biết trước nay y vẫn là bé ngoan không thức khuya, bây giờ còn gắng vực dậy tinh thần truy tung nghi phạm, có nghị lực, đáng khen.

"Đã như thế, nếu Mạc huynh không chê tiểu đệ không chút võ nghệ, tiểu đệ nguyện tận sức hết mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!