Thằng hai hai mắt sáng lên, vui vẻ chạy tới: "Mẹ, mẹ làm món gì ngon thế?"
Càng đến gần, mùi càng lúc càng nồng.
Có vẻ như mùi này đến từ mẹ.
Tốc độ của cậu bé càng ngày càng chậm.
Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay mẹ, trong đó dường như có thứ gì đó đen đen.
Đó là nơi mùi hôi phát ra.
"Đậu hủ thối, con chưa từng nghe qua sao? Rất ngon. Lại đây ăn thử." Tư Niệm gắp một miếng cho cậu ăn, sau đó liếc nhìn lão già đang ngồi không xa, không vui nói: "Hừ, là nó. Rõ ràng là ngon, nhưng cha con nói nó không ngon lắm. Không cho mẹ ăn."
Cậu bé muốn từ chối, nhưng khi mẹ nói đã lâu không gặp, cơ thể cậu cứng đờ: "Mẹ, mẹ thật sự muốn ăn à? Nhưng sao con lại ngửi thấy mùi đó…"
Cạu không dám nói có mùi.
Sợ mẹ giận.
Tư Niệm cười nói: "Có mùi hôi đúng không? Nhưng không sao đâu. Thứ này mùi khó chịu nhưng ăn rất ngon. Nếu không tin thì thử xem."
Thằng hai bắt gặp ánh mắt háo hức và mong đợi của mẹ, không thể nói được lời từ chối nào.
Cậu khó khăn mở miệng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy đồ ăn khó ăn đến thế, và cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy việc ăn uống lại đáng sợ như vậy.
Nhìn thấy cậu ăn, Tư Niệm có chút mong đợi hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không? Không hôi lắm phỉa không?"
Cậu bé máy móc nhai vài lần rồi nói: "Mẹ ơi, nó có vẻ không nặng mùi lắm ~ Mùi vị ổn ~"
Tư Niệm: "…"
Chu Trạch Đông và Dao Dao cũng bịt mũi đi vào: "Cha ơi, sao trong nhà hôi quá vậy? Đại Hoàng đang ị trong nhà à?"
Dao Dao nhéo mũi nhỏ của cô bé nói: "Đại Hoàng xấu hổ a~"
Tư Niệm không thể ăn được nữa.
Thấy người nhà đang sợ hãi nhìn chằm chằm vào trong bát của mình, cô nghi ngờ hỏi: "Thật sự hôi đến thế sao?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Khóe miệng Tư Niệm co giật, được rồi, cô chỉ cho là Chu Việt Thâm quá cường điệu mà thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng họ thực sự không thể chịu được mùi này.
Cô phải tìm nơi cất số đậu phụ thối còn sót lại.
Sau đó mở cửa sổ để thông gió.
Vốn dĩ cô còn muốn ăn bún ốc nhưng nhà lại thế này, sợ ăn không nổi.
Cô cũng hiểu rằng có một số người không thể chấp nhận được mùi vị này.
Cô chỉ không ngờ trong nhà không có ai có khẩu vị giống tôi.
Tư Niệm là khổ tâm, toàn thân cô toát ra cảm xúc đau buồn rằng mình đã bị bỏ rơi.
Có lẽ việc mang thai đã khiến cô hơi nhạy cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!