Trên đầu là một cái mũ rộng vành nhỏ màu đen tinh xảo...
Cả người tinh xảo giống như thiên kim tiểu thư du học mới về.
Bàn tay xách hộp cơm của Chu Việt Thâm () khựng lại. Tư Niệm () cũng không ngờ, thế mà lại nhìn thấy cảnh tượng máu chó như vậy, người phụ nữ khác đưa cơm cho anh, nhất thời biểu cảm cũng có hơi cổ quái.
Xem ra Chu Việt Thâm () cũng rất được săn đón ở trong thôn này.
Xem ra mình tới không đúng lúc lắm rồi.
Tư Niệm () tỏ vẻ nhàn nhạt, biết rõ lúc này chỉ cần mình không ngại, vậy thì người ngại sẽ là người khác, thế là vươn tay gõ cửa sắt, lịch sự hỏi: "Em có thể vào không?"
Mọi người ngơ ra nhìn thiếu nữ xinh đẹp từ trên trời giáng xuống này.
Trong nhất thời không biết cô từ đâu mà tới.
Lúc này nghe thấy tiếng nói, anh nhìn tôi tôi nhìn anh: "Em gái, em tìm ai?"
Có người hỏi.
Tư Niệm () còn chưa lên tiếng, Chu Việt Thâm () đã vòng qua Lưu Quế Phương () đang Tư ngốc đi tới, kéo cửa sắt ra.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Sao em lại tới đây?"
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, đờ ra tại chỗ.
Đại mỹ nhân này thế mà lại tới tìm anh Chu của họ! Đậu phộng, anh Chu quen biết một đại mỹ nhân như vậy từ khi nào, thế mà họ lại không biết? Hơn nữa nhìn hộp cơm cô xách trong tay, lẽ nào là tới đưa cơm cho anh? Hai người phụ nữ tranh giành đưa cơm cho anh, đãi ngộ này ở cả thôn cũng chỉ có một mình anh.
Đám cẩu độc thân xung quanh nghiến nát răng.
Tư Niệm () nhíu mày, ý vị thâm trường quét mắt nhìn Lưu Quế Hoa mặc áo bông màu hoa ở phía sau, giọng nói êm dịu: "Em không thể tới sao?"
Nếu cô không tới, thật sự không biết bên cạnh người chồng hờ tương lai này của mình còn có nhiều yến oanh như vậy. Tư Niệm () nâng mắt, nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, ánh nắng chói mắt, người đàn ông gần 1m9, thực sự quá cao, cần cố gắng rướn cổ lên, ngửa đầu nhìn anh. Tia sáng quá cao, khiến cô không thể không híp mắt lại, cho tới khi nhìn rõ ràng ngũ quan của người đàn ông.
"Không có ý này." Giọng của người đàn ông trầm lạnh, không có bao nhiêu xúc cảm.
Chỉ là không ngờ cô sẽ tới.
Nhưng điều kỳ quái là nếu con gái của thím Lưu đã tới, vậy vì sao cô còn chạy tới đây một chuyến nữa? Lẽ nào cô không biết thím Lưu sẽ đưa cơm cho mình? Hay là nói thím Lưu không tới Chu gia, cho nên Tư Niệm () không biết chuyện này.
Người đàn ông khẽ híp con con đen thăm thẳm, nhường đường: "Em vào đi."
Tư Niệm () khẽ gật đầu, xách hộp cơm đi vào trại chăn nuôi.
Trại chăn nuôi, khó tránh sẽ có chút mùi vị. Nhưng cô lại không để ý mấy.
Người xung quanh đều tuỳ tiện ngồi trên cái đòn nhỏ ăn cơm.
Lúc này cô vào, ngược lại có chút mất tự nhiên, vội vàng thu lại dáng vẻ tuỳ tiện, có người cầm đòn lên: "Em gái, em ngồi."
Tư Niệm () cảm ơn một tiếng, không ngồi xuống.
Cô ngó lơ ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, nhìn sang Chu Việt Thâm ().
Chu Việt Thâm () chỉ cảm thấy hộp cơm trong tay có chút bỏng tay. Do dự nhiều lần, anh đi tới, trả hộp cơm lại cho Lưu Quế Phương () đang có sắc mặt rất khó coi.
"Làm phiền cô đi một chuyến rồi, cái này cô xách về ăn đi."
Lưu Quế Phương () ngớ ra, cuối cùng cũng hồi thần từ trong nỗi chấn kinh Tư Niệm () cho cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!