Chương 8: (Vô Đề)

Mùng ba tháng hai là lễ Vạn Thọ của Hoàng thượng, mùng chín tháng năm là Thánh Thọ của Thái hậu, mười tám tháng sáu là sinh thần của Thái tử, mười chín tháng tám là Khánh Thọ của Hoàng hậu.

Hoàng thượng vào kinh chưa lâu, lấy tiết kiệm làm trọng, nên dù là lễ Vạn Thọ của mình hay Khánh Thọ của Hoàng hậu đều không tổ chức linh đình. Hoàng thượng cũng không mở yến tiệc, còn Thái hậu – không phải mẹ ruột ngài – lấy cớ thích lễ Phật, ưa yên tĩnh mà từ chối yến tiệc xa hoa. Còn Thái tử, với tuổi tác và thân phận, càng không thể vượt qua bề trên mà mừng sinh thần rình rang.

Tiêu Yến Ninh nhẩm tính ngày tháng. Sau Khánh Thọ của Hoàng hậu, sẽ đến mùng ba tháng chín, hắn sắp tròn một tuổi.

Đúng rồi, lúc mười một tháng tuổi, hắn đã thử chập chững bước đi. Thực ra, mười tháng hắn đã đi được rồi, nhưng nghĩ đi sớm quá không tốt cho chân, hắn nhịn thêm một tháng mới bắt đầu tập.

Sau này, Tần Quý phi kể lại với Hoàng thượng cảnh lúc đó: Hắn chu mông, bò trên giường, cố với lấy trống bỏi. Có lẽ do xa quá, chăn trên giường cản trở, hắn bò mãi không tới. Nhìn trống bỏi, hắn bỗng bực bội, chu môi, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ tức tối, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, như chịu oan khuất ngập trời.

Tần Quý phi xót ruột, định bế hắn lên.

Chỉ thấy tiểu hoàng tử dồn sức, dùng tay chân chống lên giường, run rẩy đứng dậy.

Cung nhân nín thở, căng thẳng. Tần Quý phi như muốn ngất. Còn Tiêu Yến Ninh, nước mắt chưa tan, nhìn mọi người, nở nụ cười đắc ý, phấn khích, mãn nguyện.

Trái tim Tần Quý phi tan chảy, đáng yêu quá đỗi!

Tiểu hoàng tử như đã mưu tính từ lâu, ngẩng đầu nhìn trống bỏi cách mình vài bước, chập chững bước đầu tiên.

Cả năm chỉ biết ăn ngủ, hắn mũm mĩm, trắng trẻo, tròn trịa như gấu trúc con, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.

Dưới ánh nhìn của mọi người, tiểu hoàng tử bước một bước, không vững, cặp chân mũm mĩm như đốt sen run rẩy, thân thể lảo đảo, cuối cùng ngã xuống chăn gấm trên giường.

Cung nhân kêu lên. Tiểu hoàng tử xoay đôi mắt long lanh nhìn họ, cười khanh khách chẳng chút sợ hãi.

Cười an ủi mọi người xong, Tiêu Yến Ninh hì hục định tiếp tục, nhưng chưa kịp bò dậy, Tần Quý phi đã bế hắn lên, lắc lư trong lòng, phấn khích tuyên bố: "Thất hoàng tử của bổn cung biết đi rồi!"

Cung nhân xúm lại chúc mừng, như thể hắn vừa chạy trăm mét, chứ không phải bước chưa xong đã ngã.

Tiêu Yến Ninh: "..."

Hắn ngượng ngùng che mặt. Tần Quý phi khen quá lố rồi.

Có lẽ, tình yêu của mẹ dành cho con là vậy: yêu thương vô điều kiện, thiên vị vô điều kiện, luôn cho rằng con mình giỏi nhất.

Kiếp trước, hắn hẳn cũng được kỳ vọng khi sinh ra, nhưng hắn chẳng hề có ký ức về những năm tháng đó. Sau này, tất cả đều bị đói khát, men rượu, và những cơn đau hành hạ thay thế.

Nỗi buồn của Tiêu Yến Ninh nhanh chóng bị khí thế thưởng tiền hào sảng của Tần Quý phi xua tan. Hắn ôm chặt khóa trường mệnh bằng vàng, xót xa.

Tiền, đều là tiền thưởng ra ngoài!

Thấy hắn đau lòng, ôm khóa vàng như gà mẹ bảo vệ con, Tần Quý phi chọc mũi hắn: "Nhóc tham tiền."

Hoàng thượng nghe Tần Quý phi kể sinh động, tưởng tượng cảnh đó, nhìn cậu nhóc mê vàng bên cạnh, bỗng thấy tiếc vì không được tận mắt thấy tiểu hoàng tử tập đi.

Ngài sai cung nhân đặt tiểu hoàng tử lên nhuyễn tháp, ra lệnh mà trêu: "Đi một bước cho trẫm xem."

Tần Quý phi: "..." Con còn nhỏ, làm gì hiểu lời phụ hoàng.

Tiêu Yến Ninh cũng câm nín. Phụ hoàng gì mà thiếu đứng đắn thế.

Hoàng thượng tự thấy mình hồ đồ, thấy xung quanh im lặng, ngượng ngùng ho khan: "Trẫm nói đùa thôi."

Lúc này, Tiêu Yến Ninh động đậy, lăn lộn trên tháp, hì hục cố gắng, ngay cả gò má phúng phính cũng như đang nỗ lực.

Trẻ sơ sinh thịt mềm, nhất là Tiêu Yến Ninh, đẹp đến mê người, làm gì cũng đáng yêu.

Hoàng thượng bất giác nín thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!