Chương 48: (Vô Đề)

Dù kim nguyên bảo có vấn đề hay không, nó đã bị Hoàng thượng mang đi. Nếu thật sự có chuyện, cũng chẳng phải việc một Tiêu Yến Ninh bé nhỏ có thể quản. 

Lúc này, chuyện quan trọng nhất trong cung là yến tiệc tiếp phong cho Tưởng Thái hậu.

Yến tiệc được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi Tưởng Thái hậu nhập cung, lúc ấy bà đã nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần sảng khoái. 

Quan viên cùng gia quyến vào cung dự tiệc, cũng là dịp để các phu nhân quyền quý trong kinh thành chính thức ra mắt Tưởng Thái hậu.

Hai ngày trước yến tiệc, cung đình yên ả, sóng gió không nổi. Ngay cả Tiêu Yến Ninh, vốn tinh nghịch như khỉ, giờ cũng ngoan ngoãn không gây ra chuyện gì. Chủ yếu là vì tin tức hắn cắn vàng gãy răng đã lan khắp hậu cung. 

Lời đồn như sóng biển cuốn theo cát bụi, ban đầu chỉ là Thất Hoàng tử cắn vàng, về sau lại thành Thất Hoàng tử nghiện vàng, ngày nào cũng nuốt vàng mà ăn.

Tiêu Yến Ninh không hề muốn mình vừa bước ra khỏi Vĩnh Chỉ Cung đã bị Ngũ Hoàng tử mượn cớ chế nhạo. 

Phải, dạo này Ngũ Hoàng tử như mắc bệnh, hễ rảnh rỗi là chạy đến trước mặt hắn kiếm chuyện. Cùng lứa tuổi, nhưng so với Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử lại điềm tĩnh hơn nhiều.

Lương Tĩnh ở ngoài cung cũng nghe được tin đồn, tò mò ngắm nghía Tiêu Yến Ninh hồi lâu, như muốn xẻ ngực hắn ra xem bên trong có dấu vết của vàng hay không. Tiêu Yến Ninh để mặc y nhìn, chỉ thầm nghĩ trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú. 

Đừng nói ngày nào cũng ăn vàng, ăn một ngày thôi hắn đã toi đời rồi.

Tần Thái hậu, người tặng kim nguyên bảo, chắc chẳng ngờ có hậu quả thế này. Nghe tin, bà im lặng một lúc, có lẽ cũng tự hỏi trong đầu Tiêu Yến Ninh rốt cuộc chứa cái gì, ngày ngày hắn nghĩ gì.

Tiêu Yến Ninh mà đã yên tĩnh thì yên tĩnh thật. Lương Tĩnh thấy hắn như thế thì chịu không nổi, tìm mọi cách khiến hắn nháo nhào. 

Đề nghị đến Thượng Thư phòng đọc sách thì khỏi cần bàn tới. Ở đó, Tiêu Yến Ninh luôn là người trầm lặng nhất, kín đáo đến lạ. Hơn nữa, giờ mỗi lần đến Thượng Thư phòng, hắn đều bị đánh.

Ừ, người đầu tiên đánh hắn chính là Tần Truy.

Tần Truy, đại học sĩ Nội Các, Tể tướng đương triều, thỉnh thoảng đến Thượng Thư phòng dạy các hoàng tử. Lần đầu gặp Tần Truy, Tiêu Yến Ninh phấn khích vô cùng. 

Nếu không vì Thượng Thư phòng trang nghiêm, chắc hắn đã nhảy lên chào hỏi. Lúc ấy, hắn rất đắc ý, trên mặt như viết rõ "ta có chỗ dựa". 

Hắn còn huých Lương Tĩnh, khoe Tần Truy là cữu cữu hắn, hai học trò dốt như họ có cứu tinh rồi. Nhờ tình thân, Tần Truy thế nào cũng nương tay.

Nhưng tưởng tượng thì đẹp, thực tế thì thảm khốc. Giữa giờ học, Tiêu Yến Ninh ngáp ngủ, mơ màng nghe câu hỏi từ "chỗ dựa" của mình. Đứng dậy, đừng nói trả lời, hắn còn chẳng biết Tần Truy hỏi gì, đành đứng ngây ra đó, tỏ vẻ ngơ ngác.

Tần Truy chẳng khách sáo, lấy cớ hắn không chăm chỉ, cầm thước đánh vào lòng bàn tay hắn ba cái. Ba thước này đánh bay cơn buồn ngủ, cũng đánh ra nước mắt của hắn.

Về Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi biết hắn bị đánh, xót xa vô cùng, thấp giọng mắng Tần Truy vô tình. 

Rồi nàng nhìn Tiêu Yến Ninh, miễn cưỡng nói: "Con đừng trách cữu cữu. Không chỉ con, ngay Thái tử ông ấy cũng đánh. Gặp cữu cữu con, con đành ráng chịu vậy."

Ý nàng là, cữu cữu hắn công tư phân minh, đối với Thái tử hay các hoàng tử khác đều không nương tay vì tình thân.

Tần Quý phi chẳng phải không muốn giúp, mà là không giúp được. Dù trước khi xuất giá, nàng ở nhà cũng được nuông chiều, nhưng đối diện Tần Truy, nàng cũng e dè.

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn thì biết nói gì? Chỉ đành chấp nhận thôi.

Nhưng đọc sách cần thiên phú, mà hắn thì chẳng có. Dù cố mở to mắt nghe giảng, trả lời vẫn sai lệch, suốt ngày cứ thích ngủ gật hoặc cãi nhau với Ngũ Hoàng tử. 

Liễu Tín thấy cảnh tượng này thì không chịu nổi, từng bảo hắn "Đứa trẻ không thể dạy, gỗ mục không thể khắc" rồi cầm thước đánh.

Ban đầu, Tiêu Yến Ninh còn khóc vì bị đánh, sau quen dần, da tay như dày thêm, chẳng còn để tâm nữa. Da dày thịt béo, đại khái luyện thành thế này.

Học hành không xong, nên Lương Tĩnh muốn chơi với hắn. Tiêu Yến Ninh biết chơi nhiều thứ, ngoài nặn người đất, hắn còn dẫn Lương Tĩnh thả diều, bắt dế, trêu chim. 

Gần đây, hai đứa hay dùng đất sét nặn bát, rồi đập xuống đất. Ai đập ra lỗ lớn hơn thì lấy đất từ bát đối phương để vá lỗ. Cuối cùng, bát ai hết trước thì thua.

Lương Tĩnh ở tuổi này, nhờ có Tiêu Yến Ninh bày đủ trò mà nhanh chóng quên đi nỗi nhớ nhà. Nhưng tối đến, y không tránh khỏi buồn bã, vài lần còn lén khóc. Tiêu Yến Ninh không cấm y khóc, chỉ nằm bên cạnh y, khẽ nói chuyện. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!