Chương 44: (Vô Đề)

Tiêu Yến Ninh nói xong, nhìn Hoàng thượng chờ được khen. Ngài liếc hắn một cái, thầm nghĩ, ai mà chưa ăn kẹo hồ lô chứ? Chỉ có Tiêu Yến Ninh chưa từng ra khỏi cung, chưa thấy sự đời. 

Hồi ngài còn ở Thông Châu, đồ ăn trên phố, từ bát hoành thánh ngon nhất đến chiếc bánh giòn tan, món cá của tửu lâu nào tuyệt nhất, ngài đều rõ như lòng bàn tay. Ai thèm để ý một xâu kẹo hồ lô?

Tiêu Yến Ninh đợi mãi, Hoàng thượng chẳng mở miệng. Hắn sốt ruột, tiến lên nắm tay ngài lắc qua lắc lại: "Phụ hoàng trong mơ, sao ngài không nói gì? Ngài không thích kẹo hồ lô sao? Vậy ngài thích gì, nói nhi thần nghe đi, nhi thần mua cho ngài, rồi mơ thấy ngài sẽ mang đến, được không?"

"Đưa trong mơ, lúc tỉnh thì làm sao?" Hoàng thượng bị lời trẻ con của hắn chọc cho cong khóe mắt, không rút tay về, mà thuận theo hỏi ngược lại.

Tiêu Yến Ninh nhìn ngài như nhìn kẻ ngốc: "Phụ hoàng trong mơ ngốc quá, trong mơ ngài không ăn được, nhưng nhi thần nói cho ngài, ngài sẽ biết nhi thần đã gửi tấm lòng đến ngài mà!"

Hoàng thượng cười lạnh: "Dám bảo phụ hoàng ngốc, trẫm thấy con muốn ăn đòn rồi!"

Tiêu Yến Ninh cau mày, nhìn ngài chăm chú, như hơi mơ hồ, cảm thấy phụ hoàng trước mặt chân thật quá. 

Hắn còn đưa tay véo thịt mềm trong lòng bàn tay ngài, vừa véo vừa ngạc nhiên: "Tay phụ hoàng trong mơ cũng ấm nóng, giống hệt phụ hoàng thật, cứ như thật vậy..." Nói xong, hắn còn áp mặt vào tay ngài cọ cọ, rồi cười vui vẻ.

Hoàng thượng không ngờ hắn có hành động này, nhất thời sững sờ. Tần Quý phi không nhịn được nữa, tiến lên ngồi xổm xuống: "Tiểu Thất, con ngủ mê rồi, đây đâu phải phụ hoàng trong mơ, đây là phụ hoàng thật."

Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tần Quý phi, lại nhìn Thái tử, mắt đầy nghi hoặc, như muốn hỏi thật sao? Thái tử đang đứng xem gật đầu.

Tiêu Yến Ninh nhìn Hoàng thượng, ngài cũng nhìn hắn. Hắn chớp mắt, đưa tay véo bờ má phúng phính của mình, rồi cả gương mặt nhăn nhó, ánh mắt sáng rỡ: "Đau quá. Hóa ra không phải là mơ!"

Thấy hắn vẫn véo má mình, Hoàng thượng vội nói: "Còn không mau buông tay!" 

Ngủ đến ngốc rồi sao?

Tần Quý phi vội gỡ tay hắn ra. Tiêu Yến Ninh ra tay chẳng hề nhẹ, má đỏ ửng cả lên. Nàng đau lòng, thổi thổi vào chỗ đỏ. Tiêu Yến Ninh mắt long lanh gọi mẫu phi.

Thái tử: "..." 

Y nghĩ, sau này nếu có con, nhất định phải tìm danh sư dạy dỗ, tuyệt đối không để con mình ngốc nghếch như Tiêu Yến Ninh.

Dưới ánh mắt mọi người, Tiêu Yến Ninh nhận ra mình không mơ, nhớ lại những lời vừa nói, chắc hẳn thấy xấu hổ chết người. 

Máu hắn dồn lên, từ cổ đến má, đến cả vành tai trắng nõn cũng đỏ ửng. Rồi hắn đột nhiên vùi đầu vào lòng Tần Quý phi, quay lưng lại, không chịu nhìn ai, cũng chẳng để ai thấy mình.

Tần Quý phi nhịn cười, nhẹ giọng dỗ: "Tiểu Thất thấy phụ hoàng, mẫu phi, Thái tử ca ca không vui sao?"

"Vui chứ," giọng Tiêu Yến Ninh buồn buồn vang lên.

"Vậy sao lại giấu mình đi?" Tần Quý phi dịu dàng bảo: "Giấu đi, chúng ta không thấy Tiểu Thất nữa."

Tiêu Yến Ninh ngọ nguậy, lộ đầu ra, ngượng ngùng nhìn Hoàng thượng: "Phụ hoàng, sao ngài không nói nhi thần không phải đang mơ?"

Hoàng thượng bực bội: "Con cứ nói luyên thuyên, gì mà 'mơ mơ thật thật', trẫm làm sao kịp sửa."

Tiêu Yến Ninh ồ một tiếng, nhìn quanh, đột nhiên kinh ngạc: "Phụ hoàng, nhi thần không phải đang ở nhà Lương Tĩnh sao? Sao lại về cung?"

Hoàng thượng nhướn mày: "Con còn biết hoàng cung là nhà mình à?"

Tiêu Yến Ninh chớp mắt, tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn giơ tay đếm ngón: "Hoàng cung có phụ hoàng, mẫu phi, ca ca, tỷ tỷ, mẫu hậu, các nương nương khác, hoàng cung là nhà đúng rồi mà."

"Là Thái tử ca ca của con đón con về," Hoàng thượng dời mắt, giọng nhàn nhạt, không nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn.

Tiêu Yến Ninh nhìn Thái tử, hỏi: "Thái tử ca ca, huynh nhớ đệ sao?"

Thái tử: "..." 

Y lặng lẽ nhìn Hoàng thượng, ngài vẫn bình thản. Thế là y mỉm cười, chậm rãi: "Ừ, là huynh nhớ đệ." Nhớ đến phát điên, nên mới nửa đêm xin thánh chỉ, điều binh phủ đến đón người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!