Khi Thái tử nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, cả người y như hóa gỗ. Trời đã tối mịt thế này, vậy mà ngài còn bắt y đến nhà một vị thần tử để đón người.
Nếu đã lo lắng đến thế, sao ngay từ đầu ngài lại ban lệnh bài xuất cung làm gì?
Lệnh bài xuất cung của Tiêu Yến Ninh thoạt nhìn chẳng gây sóng gió gì trong cung, nhưng lòng người ai nấy tự có cân đong. Mỗi lần thỉnh an, không ít phi tần quanh co bóng gió nói lời chua chát với Hoàng hậu.
Tần Quý phi vốn miệng lưỡi sắc sảo, chẳng chịu thua ai, khiến Vĩnh Khôn Cung mấy ngày nay chẳng khác gì cái chợ, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng cãi vã, người này cắn người kia dăm ba câu.
Hoàng hậu mệt mỏi không chịu nổi, đến cả khi Thái tử đến thỉnh an, nàng cũng nhịn không được mà than thở đôi lời.
Nghĩ đến cái "hố" này là do Hoàng thượng tự đào, Thái tử còn biết làm sao?
Y đành nhắm mắt dỗ dành Hoàng hậu, bảo rằng lệnh bài xuất cung của Tiêu Yến Ninh có giới hạn, một tháng chỉ dùng được một lần, mà Thất Hoàng tử vốn cũng phải kẻ thích gây rối, chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ gì đâu.
Nhưng Thái tử mãi mãi không quên được khoảnh khắc ấy. Sau khi y nói xong, Hoàng hậu nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, đầy nghi hoặc, chậm rãi hỏi: "Con thật sự nghĩ Thất hoàng tử là người không thích gây chuyện sao?"
Thái tử trong lòng ngượng ngùng, y cảm thấy nếu mình dám gật đầu, ngay giây sau Hoàng hậu sẽ bảo y mắt mù tâm mịt. Quả thật, trong cung này, tìm đâu ra người gây rối tài tình hơn Tiêu Yến Ninh?
Và thế là, hắn gây rối đến mức chẳng thèm về cung nữa.
Lúc này, Lương phủ lại vừa náo nhiệt vừa tĩnh lặng. Náo nhiệt là do Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh gây ra. Hai đứa trẻ từ cổng cung đến Lương phủ, suốt dọc đường líu lo không ngừng, lúc thì cười đùa, lúc thì trêu chọc, chẳng khắc nào ngơi nghỉ. Còn tĩnh lặng là vì ngoài hai người bọn họ, cả Lương phủ đều im phăng phắc.
Các thái giám, cung nữ, thị vệ từ trong cung đứng đó, mặt mày nghiêm nghị, vô cớ khiến người ta cảm thấy không khí nặng nề, khó thở. Người hầu trong phủ Lương cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ làm sai điều gì trước mặt quý nhân, rước lấy hậu quả chẳng hay.
Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh đã quen với không khí trong cung, nên chẳng thấy gì lạ. Cả hai vẫn vô tư đùa giỡn. Giỡn một hồi thì giận nhau. Lương Tĩnh, kẻ lần đầu vào cung đã dám đánh nhau với hoàng tử, đương nhiên chẳng phải dạng vừa, lập tức nhào vào đánh tay đôi với Tiêu Yến Ninh.
May mà Tiêu Yến Ninh mắt tinh tay lẹ, không chỉ ngăn được y mà còn không để mình bị thương, thậm chí còn phản kháng đôi chút. Lương Tĩnh càng đánh càng hăng, miệng gào lên mấy lời chẳng ai hiểu, lao vào người Tiêu Yến Ninh.
Người nhà họ Lương thấy Lương Tĩnh dám đánh hoàng tử, chỉ cảm thấy cổ mình lành lạnh. May sao, trẻ con đánh nhau nhanh, ngừng cũng nhanh. Chưa kịp để Lương Thiệu lên tiếng can ngăn, hai đứa đã chẳng hiểu sao lại thôi, làm lành, tay trong tay thì thầm to nhỏ.
Nhìn cảnh này, người nhà họ Lương chỉ nghĩ, thêm vài lần nữa, tim họ e là không chịu nổi.
Lương Tĩnh lúc ở trong cung đã ở chung phòng với Tiêu Yến Ninh, về đến nhà mình, y đương nhiên cũng muốn ngủ cùng hắn. Nhìn thái độ tự nhiên của hai đứa trẻ, Lương Thiệu và Hoắc thị đau đầu như bị kim châm. Đặc biệt là Lương Thiệu, kẻ lăn lộn chốn quan trường, sắc mặt phức tạp nhìn Lương Tĩnh. Thành thật mà nói, ông rất muốn đánh cho y một trận.
Không, từ khi Lương Mục phái người về báo tin, ông đã muốn đánh rồi. Trong cung, có bạn học nào như Lương Tĩnh, không chỉ ăn chung ngủ chung với hoàng tử, mà còn kéo người ta về tận nhà?
Đã kéo về nhà thì thôi đi, hai đứa còn nhất quyết đòi đi dạo phố. Tiêu Yến Ninh khăng khăng muốn đi, họ cũng chẳng dám cản. Chỉ đành công khai phái một tốp người đi theo, âm thầm sắp xếp thêm một tốp nữa, thị vệ trong cung đi theo, người của Lương phủ cũng đi theo, chỉ sợ Tiêu Yến Ninh xảy ra sơ suất gì.
May mắn thay, mọi chuyện đều suôn sẻ, dạo chơi nửa ngày không gặp nguy hiểm gì. Tiêu Yến Ninh mua không ít đồ chơi vặt, Lương Hàm muốn trả tiền, hắn còn ngăn lại, nhất định tự mình chi trả. Lương Hàm không lay chuyển được, đành để hắn tùy ý.
Nhưng khó khăn này giải quyết xong, lại có khó khăn khác, như thể chẳng bao giờ hết. Vừa trở về từ bên ngoài, nghe tin Tiêu Yến Ninh không muốn về cung, Lương Thiệu như bị sét đánh, đầu óc ong ong. Ông mở miệng định khuyên hắn về cung, nhưng Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh tay trong tay, chẳng thèm nhìn ông lấy một cái.
Đến khi cả hai quyết định ngủ chung, Lương Thiệu hoàn toàn câm nín.
Nếu không phải Lương Tĩnh còn nhỏ, ông thực sự lo Hoàng thượng sẽ nghi ngờ nhà họ Lương cố ý kéo bè kết cánh, để Lương Tĩnh thân cận với Thất hoàng tử, khiến hắn không rời được y, nhằm mưu đồ thao túng hoàng tử.
May mà Thất hoàng tử cũng còn nhỏ, lại là hắn chủ động khóc lóc kéo Lương Tĩnh, nếu không, ai đó kiện Lương Tĩnh kết bè kéo cánh, ông thực sự chẳng biết phản bác thế nào.
Nhà họ Lương vốn chẳng nhiều quy củ như trong cung, nhưng Tiêu Yến Ninh là hoàng tử, Hoắc thị định để hắn ở riêng một phòng. Tiêu Yến Ninh không chịu, Hoắc thị chẳng còn cách nào khác, đành sai người mang thêm một chiếc giường nhỏ vào phòng cho Lương Tĩnh ngủ.
Lương Tĩnh thấy vậy rất không vui, cũng không hiểu, y có giường của mình, sao lại phải ngủ giường nhỏ?
Lương Thiệu liếc y một cái, ánh mắt đe dọa, ý bảo rằng nếu còn muốn gây rối, chắc chắn lát nữa sẽ ăn đòn. Tiếc thay, ánh mắt sắc sảo ấy lại như ném cho người mù. Lương Tĩnh còn bé, tâm trí non nớt, làm sao hiểu được ánh mắt phức tạp của cha mình. Y kéo tay Tiêu Yến Ninh: "Thất điện hạ, giường này rộng lắm, chúng ta ngủ chung nhé?"
Là kẻ chiếm ổ của người khác, Tiêu Yến Ninh còn biết làm sao? Hắn đành đồng ý, nhìn Lương Thiệu: "Ta và Lương Tĩnh ngủ chung là được rồi."
Lương Tĩnh vui vẻ lăn lộn trên giường. Lương Thiệu khóe miệng giật giật, gương mặt vốn điềm tĩnh giờ đầy bất lực. Hoàng tử đã lên tiếng, ông còn biết nói gì, chỉ đành gật đầu.
Tiêu Yến Ninh biết Lương Thiệu lo lắng điều gì. Lần trước, mượn danh nghĩa bạn thân, hắn khóc lóc ầm ĩ để lấy được lệnh bài xuất cung. Lần này nếu không đi một chuyến, e là chẳng thể qua mặt được Hoàng thượng. Làm gì có chuyện mấy hôm trước vì chia xa ngắn ngủi mà sống chết đòi đi, vài ngày sau lại hành xử như chẳng có gì? Đã diễn vở kịch này, phải diễn cho trọn, không để ai bắt bẻ, mà hắn cũng sẽ thu dọn sạch sẽ, không để liên lụy đến nhà họ Lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!