Tần thủ phụ giữ lời, hôm sau đã để phu nhân Ôn Quỳnh Nhiễn dẫn Tần Chiêu vào cung.
Thấy Ôn thị, nụ cười trên mặt Tần Quý phi thêm phần rạng rỡ.
Tần Truy lớn hơn nàng gần mười tuổi, khi Tần Truy thành thân với Ôn Quỳnh Nhiễn, nàng vẫn còn là một đứa bé thơ ngây. Có thể nói, Ôn thị là người nhìn nàng lớn lên, nàng luôn thân thiết với Ôn thị. Hồi còn ở Tần gia, hai người đã rất hợp nhau.
Ôn thị dẫn Tần Chiêu hành lễ, Tần Quý phi vội bước lên đỡ nàng: "Tẩu tẩu khó khăn lắm mới đưa Chiêu Nhi vào cung, không cần đa lễ."
Ôn thị trông dịu dàng đoan trang, nhưng thực chất là người phụ nữ kiên nghị. Nghe vậy, nàng khẽ cười: "Nương nương, lễ tiết không thể bỏ qua."
Tần Quý phi vừa vui vì nàng đến, lại hơi buồn vì rào cản thân phận, kéo tay Ôn thị ngồi xuống, nhỏ giọng oán trách: "Tẩu tẩu, tẩu xem huynh trưởng hôm qua bắt nạt Tiểu Thất thế nào kìa. Tiểu Thất khóc thảm lắm, sáng nay tỉnh dậy mắt còn sưng."
"Nương nương nói phải, thần thiếp về sẽ thay nương nương dạy dỗ Tần đại nhân một trận," Ôn thị nương theo lời nàng mà trêu đùa.
Tần Quý phi lập tức vui vẻ, dù biết Tần Truy làm đúng, nhưng nghĩ đến Tiêu Yến Ninh khóc thảm thiết, nàng không nhịn được mà xúi Ôn thị: "Tẩu tẩu, huynh trưởng sợ tẩu như thế, về tẩu cứ véo tai huynh ấy, huynh ấy chắc chắn không dám phản kháng. Tẩu cứ xem như thay muội xả giận!"
Ôn thị mỉm cười gật đầu.
Được cam đoan, Tần Quý phi hài lòng, rồi nhìn Tần Chiêu: "Chiêu Nhi, lại đây để cô cô xem nào."
Tần Chiêu bước tới, Tần Quý phi quan sát y từ đầu đến chân, cảm thán: "Trẻ con đúng là thay đổi từng ngày, mới không gặp bao lâu đã cao lên nhiều."
Ôn thị cũng nhìn Tần Chiêu, giọng dịu dàng: "Con cái ở bên cạnh hàng ngày, chẳng cảm thấy gì."
"Đúng thế, Tiểu Thất ngày nào cũng ở cạnh ta, ta cũng chẳng thấy thay đổi gì," Tần Quý phi gật đầu.
"Mẫu phi, mẫu phi, con đến rồi!" Lúc này, giọng Tiêu Yến Ninh rộn ràng vang lên từ xa đến gần: "Tần Chiêu ca ca đến chưa?"
Tần Quý phi bất đắc dĩ cười: "Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi kìa."
Vừa dứt lời, Tiêu Yến Ninh đã chạy vào, thấy người trong điện, hắn chạy ù đến trước Tần Chiêu, nở nụ cười rạng rỡ: "Tần Chiêu ca ca, huynh đến rồi!" Rồi nhìn Ôn thị, ngoan ngoãn gọi: "Cữu mẫu."
"Thất điện hạ," Ôn thị định đứng dậy, Tần Quý phi giữ tay nàng lại.
Nhìn Tiêu Yến Ninh, Tần Quý phi nhíu mày: "Con lại chơi bùn à? Người đầy đất cát, sao không thay áo?"
Tiêu Yến Ninh trắng trẻo đáng yêu, là hoàng tử được Hoàng Thượng yêu nhất, áo quần tinh xảo, chỉ có điều hắn thích bắt côn trùng, trêu chim, chơi bùn, người khó tránh thường dính lông chim, đất cát.
"Con còn chơi nữa mà, chơi xong mới thay áo," Tiêu Yến Ninh đàng hoàng đáp, giơ hai tay khoe: "Còn hai tay, rửa sạch rồi!" Nghe Tần Chiêu đến, hắn đã lập tức bỏ bùn đi rửa tay.
Tần Quý phi trừng hắn, áo bẩn thế mà còn khoe khoang.
Tiêu Yến Ninh làm như không thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng, kéo tay Tần Chiêu, đầy mong chờ: "Tần Chiêu ca ca, chúng ta ra ngoài chơi đi!"
Tần Chiêu đáp "Được," nắm tay hắn, hành lễ với Tần Quý phi: "Cô cô, mẫu thân, con đưa Thất điện hạ đi chơi một lát."
Tần Quý phi dặn dò: "Chiêu Nhi, đứa em họ này của con đọc sách thì dở, nghịch ngợm thì giỏi. Con càng nuông chiều, nó càng hư. Nếu nó quá đáng, con đừng chiều nó nhé."
Ôn thị cũng dặn: "Chiêu Nhi, Thất hoàng tử còn nhỏ, con phải trông nom cẩn thận."
Tần Chiêu cung kính: "Vâng."
Hành lễ lần nữa, y mới dẫn Tiêu Yến Ninh rời đi.
Tần Chiêu lớn hơn Tiêu Yến Ninh hơn bốn tuổi, chưa đầy mười. Vì thân phận, Tiêu Yến Ninh ít gặp y, nhưng hắn rất thích Tần Chiêu.
Bỏ qua quan hệ huyết thống, Tần Chiêu là người xuất sắc.
Dù còn nhỏ, y đã có sự điềm tĩnh vượt tuổi. Nếu không vì chiều cao, đứng đó, chẳng ai đoán được tuổi thật của y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!