"Ai..." Tiêu Yến Ninh nằm dài trên ghế dựa dưới gốc quế hoa, thở dài thườn thượt. Hắn vừa thở vừa ra hiệu cho Nghiên Hỉ đút miếng bánh nếp kim tuyến vào miệng. Bánh nếp đã được cắt thành từng miếng vừa vặn, mỗi miếng một ngụm, thật tiện.
Tiêu Yến Ninh nhai bánh, trông chẳng khác gì chú thỏ tham ăn, mỗi lần nhai, đôi má phúng phính lại phồng lên xẹp xuống theo nhịp. Nếu Hoàng Thượng hay Tần Quý phi có mặt, hẳn là không kìm được mà vươn tay véo lấy đôi má bầu bĩnh ấy.
Hắn khẽ nheo mắt, hàng mi dài rung nhẹ theo từng nhịp nhai, một miếng bánh nhanh chóng trôi xuống cổ họng. Tiêu Yến Ninh lại thở dài thêm cái nữa.
Hắn liếc nhìn Nghiên Hỉ. Nghiên Hỉ đếm số bánh còn lại trên đĩa, khom người nhỏ giọng: "Điện hạ, ăn nhiều bánh nếp quá e không tốt cho bụng."
Trong mắt cung nhân ở Vĩnh Chỉ Cung, Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã là một vị hoàng tử dễ nuôi, chẳng giống mấy đứa trẻ khác, hễ thích món gì là ăn lấy ăn để, không cho ăn thì khóc lóc om sòm. Hắn ăn uống có chừng mực, miễn no bụng là được, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Hôm nay, phần bánh đã nhiều hơn ngày thường, huống chi bánh nếp khó tiêu, thế nên khi thấy ánh mắt ra hiệu muốn ăn thêm, Nghiên Hỉ không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở. Tiêu Yến Ninh liếc y một cái, "ồ" một tiếng, gật đầu đồng ý ngừng ăn. Nghiên Hỉ liền đặt đĩa bánh sang bên.
Ngay lập tức, cung nhân xung quanh tiến đến, người rửa tay cho hắn, người lau miệng. Chỉ chốc lát, Tiêu Yến Ninh lại trở thành một tiểu bảo bối sạch sẽ tinh tươm.
No nê rồi, hắn lại bắt đầu thở dài thườn thượt. Tần Quý phi đã đến cung Thái Hậu, Lương Tĩnh hôm nay được nghỉ, lát nữa khi nàng trở về, y sẽ phải về nhà.
Lương Tĩnh còn chưa đi, Tiêu Yến Ninh đã thấy chán.
Nói ra thì, hắn là một người trưởng thành, lẽ ra chẳng có điểm chung gì với một đứa trẻ ngây ngô như Lương Tĩnh. Nhưng kỳ lạ thay, trong hoàng cung rộng lớn này, chỉ trước mặt Lương Tĩnh – một đứa trẻ đúng nghĩa – hắn mới cảm thấy thảnh thơi.
Dù vô tình để lộ chút khác thường, Lương Tĩnh cũng chẳng nhận ra, chẳng hiểu gì. Hắn không phải lúc nào cũng phải treo tim nơi lơ lửng, lúc nào cũng trong tâm trạng dè chừng.
Còn với người khác, ai biết được dưới gương mặt kia là người hay quỷ, làm sao dám dễ dàng để lộ lòng mình?
Thế nên, Tiêu Yến Ninh rất thích Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh đã thu dọn hành lý xong. Y vốn chẳng mang theo nhiều đồ vào cung, lúc về tự nhiên cũng chẳng có gì nhiều.
Thấy Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay: "Lương Tĩnh, Lương Tĩnh, lại đây ăn bánh nếp, ngon lắm!"
Lương Tĩnh mắt sáng rực, bước nhanh tới. Nhìn đôi má phồng lên của y khi nhai bánh, Tiêu Yến Ninh cảm nhận được niềm vui khi đút ăn cho trẻ con.
Nhìn Lương Tĩnh ăn ngon lành, nhưng nghĩ đến việc y sắp về nhà, lòng Tiêu Yến Ninh bất giác trĩu xuống.
Lương Tĩnh nhìn hắn, đôi mắt trong veo: "Điện hạ, người sao thế, không vui à?"
Thất hoàng tử gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Lương Tĩnh "hửm" một tiếng, nghiêng đầu, mắt đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là vui hay không vui đây?
Thấy Tiêu Yến Ninh chẳng chút hứng thú, Nghiên Hỉ tiến lên đề nghị: "Điện hạ, để nô tài cùng người và Lương tiểu công tử đi đá cầu nhé?"
Tiêu Yến Ninh lắc đầu. Trò trẻ con, lười vận động.
"Đá bóng?" Nghiên Hỉ lại gợi ý.
Tiêu Yến Ninh liếc hắn, ánh mắt phức tạp. Môn thể thao mà kiếp trước cả tỷ người chơi không nổi, hắn càng chẳng làm được.
"Ném đá? Đùa bùn? Trốn tìm? Đại bàng bắt gà con?" Nghiên Hỉ liệt kê hết những trò Tiêu Yến Ninh thường thích, nhưng hắn đều gạt đi.
Hắn là người lớn, đối với mấy trò trẻ con này, chẳng có chút hứng thú nào.
Nghiên Hỉ cũng hết cách, đang nghĩ xem làm sao để Thất hoàng tử vui lên, thì Lương Tĩnh kéo tay áo Tiêu Yến Ninh: "Điện hạ, điện hạ, ta muốn chơi!"
Những trò Tiêu Yến Ninh không muốn, trong mắt y lại tràn đầy tò mò.
"Chúng ta chơi đại bàng bắt gà con đi!" Lương Tĩnh quả quyết. Là trẻ con, y suy nghĩ đơn thuần, chẳng bận tâm ý người khác.
Nếu người ta không muốn chơi, từ chối lời mời, đứa trẻ đề xuất thường sẽ giận dỗi, rồi khóc lóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!