Chớp mắt, Tiêu Yến Ninh đã chào đời được ba ngày, theo lệ thường, đến lúc phải làm lễ 'rửa ba' theo lệ*.
Từ sáng sớm, Vĩnh Chỉ Cung đã rộn ràng như mở hội. Dù Hoàng thượng vừa đăng cơ đã lập Thái tử, nhưng mẹ của tiểu hoàng tử là Tần Quý phi, sau lưng có nhà họ Tần chống đỡ, lại được Thái hậu kỳ vọng, mỗi hành động của nàng tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn.
Khâm Thiên giám đã sớm chọn giờ lành cho lễ rửa ba, chỉ chờ tiểu hoàng tử được đặt vào chậu, nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Gần đến giờ, nhũ mẫu và cung nhân bắt đầu tất bật với Tiêu Yến Ninh, cho hắn ăn no, thay y phục sạch sẽ. Lễ rửa ba chỉ diễn ra trong chốc lát, phải đảm bảo tiểu hoàng tử không đói, không khóc, và tuyệt đối không được... làm ướt tã.
Tiêu Yến Ninh nằm đó, linh hồn tuyệt vọng đến tê dại, mặc cho mọi người xung quanh bận bịu xoay xở. Nhìn tiểu hoàng tử ngoan ngoãn, chẳng khóc chẳng quấy, da dẻ trắng trẻo, người trong Vĩnh Chỉ Cung đều xuýt xoa rằng tiểu hoàng tử quá dễ nuôi, đúng là biết thương mẹ Tần Quý phi.
Tiêu Yến Ninh nghe mà câm nín.
Tần Quý phi là người cho hắn kiếp sống thứ hai. Hắn không đến báo ân, lẽ nào còn ngày ngày khóc lóc báo oán? Hắn đâu phải kẻ vô lương tâm.
Huống chi, Tần Quý phi đã làm tròn bổn phận của một người mẹ, hắn tất phải báo đáp.
Tần Quý phi rất đồng tình với lời cung nhân. Trước khi sinh, nàng nghe người ta nói trẻ mới sinh thường quấy khóc, khiến mẹ đau lòng, ăn không ngon, ngủ không yên, dễ sinh bệnh. Nhưng con nàng thì khác, ngoài những lúc cần thiết, chẳng hề khóc nháo. Nàng chỉ việc ngủ ngon, dưỡng sức, mọi việc còn lại chẳng cần lo.
So sánh thế, Tần Quý phi chỉ thấy con mình tốt khắp mọi bề, đến mức khi nhìn gương mặt còn chưa nẩy nở đã thấy thanh tú đến lạ.
Cả Vĩnh Chỉ Cung, trừ Tần Quý phi, ai cũng khen Tiêu Yến Ninh xinh đẹp.
Mắt to tròn, lông mi dài rậm, da trắng mịn, nhìn thế nào cũng đáng yêu. Chỉ vì sinh non, hắn hơi gầy, thể chất yếu, nên cần được chăm sóc kỹ lưỡng.
Tần Quý phi cứ so sánh hắn với mình. Nàng có nhan sắc tuyệt trần, được ban thưởng hậu hĩnh, chăm chút từ sợi tóc, nên khi nhìn đứa trẻ mới sinh này, nàng chỉ thấy bình thường.
Trẻ sơ sinh, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ăn xong lại ngủ.
Tiêu Yến Ninh, dù mang ký ức kiếp trước, cũng chẳng thoát khỏi vòng lặp ấy.
Đầu óc hắn suy nghĩ lung tung, nhưng cơ thể yếu ớt luôn ép hắn chìm vào giấc ngủ.
Thực ra, với chuỗi ngày ăn
-ngủ
-ngủ
-ăn này, Tiêu Yến Ninh khá thích. Nhắm mắt, mở mắt, vài canh giờ trôi qua. Lặp lại vài lần, một ngày đã hết.
Trẻ con ăn nhiều ngủ nhiều mới mau lớn, thân thể mới khỏe mạnh.
Nhưng với hắn, thách thức lớn nhất không phải ăn uống hay ngủ nghỉ. Hắn khổ tâm vì cơ thể này là trẻ sơ sinh bất động, còn tâm trí lại thuộc về một người trưởng thành.
Người bình thường khi lớn lên thường sẽ không nhớ chuyện trước ba tuổi, những "lịch sử đen tối", sau này khi trưởng thành, đương nhiên cũng quên sạch. Nhưng hắn thì khác, mọi chuyện hiện tại, hắn nhớ mãi, muốn quên cũng chẳng được.
Như bây giờ, nhìn nhũ mẫu và cung nữ thay y phục rồi lau rửa cho mình, Tiêu Yến Ninh chỉ muốn ngất đi.
Ngất đi, hắn sẽ chẳng biết gì nữa.
Nghĩ rằng những hình ảnh này sẽ theo hắn cả đời, hắn xấu hổ đến mức muốn đào một cái biệt thự dưới đất mà chui vào.
Tiêu Yến Ninh là người, có máu thịt, có suy nghĩ, có chút ích kỷ. Kiếp trước, hắn sống khổ sở, dù sau này thành công, dù trước mặt cha mẹ tỏ ra bình thản, vết thương mà gia đình gốc mang lại sẽ chẳng bao giờ phai nhòa.
Đêm khuya vắng lặng, nghĩ lại quá khứ, lòng khó tránh oán trách, tính tình ít nhiều méo mó.
Nếu hắn xuyên thành người lớn, hay một đứa trẻ ba tuổi tự đi lại được, bóng tối tâm lý kiếp trước ắt sẽ theo sang kiếp này, khiến hắn trở nên kỳ quặc hơn người thường.
Nhưng giờ, sự xấu hổ đã đánh bại tất cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!