Chương 38: (Vô Đề)

Cùng Hoàng Thượng dùng bữa là cảm giác thế nào? Với các phi tần hậu cung, đó là dấu hiệu của sủng ái. Với triều thần, đó là niềm vinh hạnh được trọng vọng. Với Thái tử, là sự thận trọng xen lẫn niềm vui. Với các hoàng tử khác, e là sợ hãi và dè dặt nhiều hơn thích thú. Nhưng với Tiêu Yến Ninh, cùng Hoàng Thượng ăn cơm nghĩa là được thưởng thức bao món ngon, hắn sẽ chẳng khách sáo mà ăn uống no say.

Hắn không chỉ ăn ngon lành, vui vẻ, mà còn dùng giọng nói ngọt ngào đặc trưng của tuổi thơ để bình phẩm: "Phụ hoàng, miếng thịt này ngon lắm!" Hắn còn cả gan gắp món mình thích cho Hoàng Thượng, bảo ngài ăn thử. 

Lưu Hải định ngăn, nhưng bị Hoàng Thượng lườm một cái, đành đứng im. Lưu Hải trơ mắt nhìn Hoàng Thượng, người bình thường chỉ động đũa ba lần mỗi món, ăn sạch món Tiêu Yến Ninh gắp.

Thấy mọi người nhìn mình, Tiêu Yến Ninh nghiêng đầu, chợt hiểu ra, rồi công bằng gắp một món ngon cho mỗi huynh trưởng. Các hoàng tử lặng lẽ nhìn hắn, nhìn món ăn trong bát, mang tâm trạng khác nhau mà lặng lẽ ăn. 

Đồng thời, Tiêu Yến Ninh còn rất quan tâm Lương Tĩnh, chất đầy bát cho y. Lương Tĩnh vốn không nên ngồi đây, nhưng Tiêu Yến Ninh nhất quyết kéo theo, Hoàng Thượng đành cho họ ngồi cùng.

Bữa ăn diễn ra trong tĩnh lặng, nhưng cũng ấm áp. Ăn no, đặt bát xuống, Hoàng Thượng hiếm hoi cười vài tiếng, nói rằng thấy các con cùng dùng bữa, ngài rất vui. Tiêu Yến Ninh rất biết nịnh, vỗ nhẹ bụng nhỏ căng tròn: "Phụ hoàng, chúng con cùng ngài cũng rất vui."

Hoàng Thượng hừ nhẹ: "Trẫm thấy, ngoài việc học, con làm gì cũng vui."

Tiêu Yến Ninh cười hì hì, rồi lại nói: "Phụ hoàng, Nhị ca không có đây, chúng ta mang cơm cho Nhị ca nhé, không thì Nhị ca sẽ buồn."

Hoàng Thượng: "..." Còn định ăn rồi mang đi nữa?

Khi tin Hoàng Thượng dẫn các hoàng tử đi dùng bữa truyền đến Hoàng Hậu, nàng ngỡ tai mình có vấn đề, kinh ngạc: "Hoàng Thượng dẫn người đi? Chẳng lẽ các hoàng tử không muốn học, lấy cớ danh Hoàng Thượng mà chuồn đi?" 

Nói xong, nàng tự cười mình hồ đồ. 

Hoàng Thượng không lên tiếng, các hoàng tử nào dám cả gan thế. Nếu thật sự mượn danh Hoàng Thượng, khác gì công khai dã tâm trước triều đình? Tấu chương của đại thần và sự nghi kỵ của Hoàng Thượng sẽ ùn ùn kéo đến. Chẳng hoàng tử nào ngốc đến mức tự rước họa như thế.

Hoàng Hậu chỉ thấy bất ngờ, không ngờ Hoàng Thượng lại làm vậy. Nàng hơi thất thần. Nghĩ lại, khi Hoàng Thượng còn ở Thông Châu, tính tình ngài phóng khoáng hơn bây giờ nhiều, muốn gì làm nấy. 

Ngài từng dẫn con cái đi dạo phố, cõng con đi câu cá, mùa đông lạnh giá còn phe phẩy quạt nghe khúc. Thậm chí từng đứng giữa phố phán xử, cãi không lại thì to tiếng, cuối cùng còn động tay, đánh đến sứt môi.

Nàng nhớ lúc bôi thuốc cho ngài, Hoàng Thượng đau đến xuýt xoa, miệng còn lẩm bẩm chửi thề. Sau khi lên ngôi, tính tình ngài bỗng trở nên trầm ổn. Hoàng Hậu nhiều lúc quên mất những ngày ở Thông Châu. Giờ đây, vì lần hiếm hoi Hoàng Thượng buông thả, những ký ức xưa bỗng trở nên rõ ràng.

Hoàng Hậu ngồi đó, thoáng ngẩn ngơ. Ở Thông Châu, nàng và Hoàng Thượng thân thiết hơn bây giờ nhiều. 

Khi ấy, các công chúa, hoàng tử còn nhỏ, ngây ngô chẳng biết gì, làm sao nảy sinh ý tranh đoạt. Huống chi, làm vương gia đâu hấp dẫn bằng ngôi hoàng đế. Vào kinh, ngồi lên ngai vàng rộng lớn mà xa cách, Hoàng Thượng không chỉ là chồng nàng, mà còn là chủ thiên hạ.

Hoàng Thượng thay đổi, nhưng không chỉ ngài, nàng cũng đổi thay. Liễu Hiền phi, Khương Thục phi, Bùi Đức phi, kể cả Vân phi, ai nấy đều đã khác. Không đổi cũng chẳng được, họ không chỉ là chính họ, sau lưng còn cả một đám người thúc đẩy họ thay đổi. 

Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu thở dài, không biết là tiếc nuối thời gian chẳng thể quay lại, hay than thở cho thực tại.

Nỗi buồn thoáng qua, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù quá khứ thế nào, giờ nàng đã là Hoàng Hậu của Đại Tề, con nàng là Thái tử, mỗi lời nói hành động đều bị soi xét, phải thật cẩn trọng. Nàng mỉm cười đúng mực: "Nếu là ý Hoàng Thượng, thì cứ kệ đi."

Khi tin truyền đến Vĩnh Hỷ cung, Bùi Đức phi đang đút thuốc cho Nhị hoàng tử Tiêu Yến Thanh. Đêm qua, Tiêu Yến Thanh nhiễm phong hàn, trời chưa sáng đã sốt. Nghe tin Hoàng Thượng cùng các hoàng tử dùng bữa, hắn ngẩn ra, nhìn Bùi Đức phi: "Mẫu phi, thân thể con thật chẳng ra gì." Khoảnh khắc cha con ấm áp hiếm có, vậy mà hắn bỏ lỡ.

"Chỉ một bữa ăn, có hay không thì đã sao." Bùi Đức phi nhàn nhạt: "Dưỡng tốt thân thể, quan trọng hơn tất thảy."

Tiêu Yến Thanh mắt đỏ hoe, nhận bát thuốc, ngửa đầu uống cạn thứ thuốc đắng thấu tâm can. Đặt bát xuống, hắn ho sù sụ, hơi thở dần ổn lại. Bùi Đức phi chăm sóc đến khi hắn ngủ say, mới ra ngoài, khẽ hỏi cung nhân chuyện gì xảy ra. Nghe xong, nàng nhẹ giọng: "Nhị điện hạ tâm tư nặng nề, đừng nhắc chuyện này trước mặt hắn."

Cung nhân vâng dạ. 

Tuy nhiên, người lo lắng nhất trong cung là Tần Quý phi. 

Từ khi Tiêu Yến Ninh đến thư phòng, nàng đứng ngồi không yên. Lúc lo hắn gây rối, lúc lại sợ hắn đói, ở Vĩnh Chỉ Cung quen được nuông chiều, không biết ở thư phòng có chịu nổi không. Tần Quý phi càng nghĩ càng sốt ruột, muốn sai người đi xem, lại cố kìm nén.

Thời gian trôi như năm, mãi mới thấy Nghiên Hỉ trở về. Thấy Nghiên Hỉ đi một mình, Tần Quý phi biến sắc: "Sao chỉ có ngươi? Thất hoàng tử đâu?"

Nghiên Hỉ: "Hoàng Thượng dẫn Thất hoàng tử đi dùng bữa."

Tần Quý phi thở phào, rồi ngạc nhiên: "Giờ chưa đến lúc dùng bữa, sao đã đi rồi? Chuyện gì xảy ra? Thất hoàng tử ngày đầu đi học thế nào? Các tiên sinh có làm khó nó không?"

Nghiên Hỉ muốn khóc: "Bẩm nương nương, Thất hoàng tử vừa đến chưa lâu đã ngủ gật. Nô tài chưa kịp gọi, Hoàng Thượng đã đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!