Chương 37: (Vô Đề)

Tiêu Yến Ninh không kịp giữ thăng bằng, ngã nhào mặt xuống đất, chỉ vì cái tội ngủ gật giữa bao người nhìn mà xấu hổ đến mức muốn độn thổ. 

Hắn cứ thế nằm bẹp dưới sàn, đầu óc quay cuồng, chẳng dám nhúc nhích. Nếu có thể, hắn ước gì dưới thân mình hiện ra một trận pháp dịch chuyển, để hắn tan biến khỏi nơi này ngay tức khắc.

Nhìn hắn hành xử như vậy, cả gian phòng chìm trong tĩnh lặng, một thứ tĩnh lặng chết chóc, cho đến khi Lương Tĩnh, vừa tỉnh giấc, phá tan bầu không khí ấy. Người mới ngủ dậy thường đầu óc mụ mị, mắt còn cay xè. 

Lương Tĩnh dụi mắt xong mới ngẩng đầu, ngơ ngác đối diện với bao ánh nhìn. Đôi mắt to tròn của y chớp chớp, miệng há hốc, mãi mới nhận ra xung quanh toàn là những nhân vật quyền quý.

Y nuốt nước bọt, vội quỳ sụp xuống định tạ tội, nhưng ánh mắt lại bắt gặp Tiêu Yến Ninh nằm bất động dưới đất. Lương Tĩnh hoảng hốt, vội vàng chạy đến bên Tiêu Yến Ninh, vừa kéo tay hắn vừa gào lên với Hoàng Thượng: "Cứu mạng! Thất hoàng tử... đã... đã sắp chết rồi sao?"

Nghe câu này, gân xanh trên trán Hoàng Thượng giật giật. 

Nếu không vì Lương Tĩnh còn quá nhỏ, ngài đã ra lệnh kéo y đi chịu vài trượng cho biết thế nào là lễ độ. Tuổi còn nhỏ mà miệng đã như quạ đen, Tiêu Yến Ninh đang sống sờ sờ, sao lại sắp chết được?

"Chưa chết, ta mệnh lớn lắm!" Tiêu Yến Ninh sợ cái miệng Lương Tĩnh đến phát hoảng, dám đứng trước mặt Hoàng Thượng mà nói con trai cưng của ngài sắp ngoẻo. Dù là vô ý, e là Hoàng Thượng cũng chẳng vui vẻ gì.

Vốn định giả chết thêm chút nữa để tránh cái cảnh xấu hổ chết người này, nhưng giờ thì chẳng giả nổi nữa. Tiêu Yến Ninh bò dậy, thử đứng lên, chân vẫn còn tê rần, loạng choạng không đứng vững, đành ngồi phịch xuống đất, mặc kệ tất cả.

Thấy hắn không sao, Lương Tĩnh sụt sịt, lấy mu bàn tay lau mắt, nước mắt vẫn lăn dài như chuỗi ngọc trai. Trẻ con khóc trông thật đáng thương, Tiêu Yến Ninh vội nói: "Đừng khóc nữa, ta có sao đâu!" 

Rồi hắn tò mò hỏi: "Sao lại bảo ta chết rồi?"

Lương Tĩnh nức nở: "Ở Mạc Bắc, nhiều người... nằm im... là chết. Ngươi nằm im..."

Lời vừa thốt ra, cả gian phòng chợt lặng đi, ai nấy đều thấy lòng nặng trĩu. Ngay cả Liễu Tín, người nghiêm nghị nhất, cũng khẽ nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ thoáng qua một tia xót xa. 

Nếu đứng đây nói lời này là Lương Hàm hay Lương Mục, có lẽ mọi người chẳng xúc động nhiều đến thế. Tướng quân trấn thủ biên cương, chứng kiến sinh tử là chuyện thường tình. Nhưng người nói lại là Lương Tĩnh, một đứa trẻ chỉ hơn bốn tuổi. 

Ở kinh thành, đứa trẻ bốn tuổi còn ngây ngô chẳng biết gì, vậy mà Lương Tĩnh cùng tuổi đã hiểu thế nào là sống chết. Sự tàn khốc của biên ải như hiện ra trước mắt mọi người. Tiếng khóc của Lương Tĩnh càng thêm chói tai trong không gian im lặng.

Hoàng Thượng há miệng định nói gì, nhưng rốt cuộc chẳng thốt nên lời. Lúc này, Tiêu Yến Ninh vội lấy tay áo lau nước mắt cho Lương Tĩnh. Hắn từng chịu nhiều khổ cực, nhưng chỉ là cái khổ của đời thường. Sự khắc nghiệt nơi biên cương, hắn chưa từng trải, chẳng thể hình dung, nhưng lòng vẫn dâng lên một chút kính nể.

Hắn chẳng giỏi an ủi, chỉ biết vụng về nói: "Đừng khóc nữa, ngươi khóc nữa là ta cũng khóc theo đấy!"

Lương Tĩnh: "..."

Tiếng khóc ngưng bặt.

Rồi lại rống vang. 

Cách an ủi này khiến Hoàng Thượng bật cười vì tức, ngài liếc nhìn Thái tử, rồi nhàn nhạt bảo: "Trước khi khóc, lau máu mũi đi đã, chảy cả vào miệng rồi kìa."

Tiêu Yến Ninh giật mình, đưa tay sờ mũi, cả tay dính đầy máu. Hắn mới hiểu vì sao mũi ngứa, miệng lại mặn, hóa ra vì ngã sấp mặt mà chảy máu mũi! 

Thái tử bước tới, ngồi xổm trước mặt Lương Tĩnh, giọng dịu dàng: "Lương tiểu công tử, đừng khóc nữa, lát nữa ta đưa ngươi đi ăn bánh ngọt."

Chưa đợi Lương Tĩnh đáp, Tiêu Yến Ninh đã bật dậy, tay ôm mũi, khóc lóc nhìn Hoàng Thượng: "Phụ hoàng ơi, nhi thần chảy máu rồi, nhi thần sắp chết rồi!" Nói xong, hắn như chú bê con khỏe mạnh lao thẳng vào lòng Hoàng Thượng.

Lương Tĩnh bị hành động này dọa sợ, quên cả khóc, ngây ra nhìn. Có lẽ Tiêu Yến Ninh thật sự sợ hãi, chỉ muốn tìm an ủi trong vòng tay Hoàng Thượng. 

Đáng tiếc, Hoàng Thượng phản ứng nhanh như chớp, ngay khoảnh khắc hắn lao tới, tay phải ngài đã chặn ngay cái đầu tròn vo của hắn, cản bước tiến của hắn.

Hắn dùng bao nhiêu sức lao tới, Hoàng Thượng dùng bấy nhiêu sức ngăn lại, không cho hắn tiến thêm nửa bước. Chỉ cần gần thêm chút nữa, máu mũi sẽ nhỏ lên long bào mất. Hơn nữa, Tiêu Yến Ninh vừa bò dậy từ mặt đất, người bẩn thỉu, nước mũi lẫn máu chảy be bét. 

Hoàng Thượng chẳng ngại trẻ con, cũng thích Tiêu Yến Ninh ôm mình tìm an ủi, nhưng đó là ngày xưa. 

Giờ phút này, ngài cực kỳ ghét bỏ hắn.

"Phụ hoàng..." Tiêu Yến Ninh khóc thảm thiết hơn, chẳng thèm che mũi nữa, vung tay cố sức lao tới: "Nhi thần không muốn chết đâu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!