Chương 35: (Vô Đề)

Ngắm nhìn Thái hậu với nét mặt hiền từ, Hoàng thượng một thoáng lặng im, không thốt nên lời.

Trước khi chính thức đặt ra câu hỏi ấy, ngài đã cân nhắc đủ đường, nghĩ đến Thái hậu, nghĩ đến nhà họ Tần đứng sau bà, và cả những triều thần có liên hệ với nhà họ Tần – những chướng ngại ngài có thể phải đối mặt. Hoàng thượng thậm chí đã mường tượng, nếu đám người ấy nhất quyết phản đối, ngài sẽ làm gì.

Ngài đã tính toán đủ mọi tình huống, âm thầm đưa ra bao quyết định, nhưng duy chỉ một điều ngài không lường tới: Thái hậu lại lấy lùi làm tiến.

Thái hậu chủ động mở lời, lấy lòng hiếu thảo của Hoàng thượng làm trọng, đề nghị đón thân mẫu ngài vào kinh.

Lời lẽ ấy vừa hợp tình hợp lý, vừa thấm đẫm nhân nghĩa, nhưng một bước lùi đầy khôn khéo của bà lại khiến Hoàng thượng trông như quá đỗi bức người.

Những triều thần ủng hộ ngài bỗng chốc câm nín, bởi Thái hậu vốn là bậc mẫu nghi thiên hạ, đường đường chính chính.

Nếu năm xưa Tiên hoàng không chọn ngài vào kinh, có lẽ bất kỳ ai khác được chọn cũng sẽ mang danh "kế vị" mà vào cung.

Nhưng số phận lại chọn ngài, một Hoàng thượng đã trưởng thành, đã có con cái, và quan trọng hơn hết, đã có những ý tưởng riêng.

Trước Đông Hoa môn, Hoàng thượng đứng đó, không bước vào, không chỉ vì tranh chấp danh phận, mà còn là cuộc giằng co quyền lực giữa Nội Các và bậc đế vương.

Nếu ngày ấy ngài lùi một bước, Nội Các hẳn sẽ đè đầu ngài trong khoảng thời gian dài. May thay, nhờ sự nhân nhượng của Thái hậu lúc ấy, Nội Các đành nhượng bộ.

Nói cho cùng, con đường mà ngài đi trước khi đăng cơ, cũng là một cuộc chiến quyền lực.

Nghĩ đến đây, lòng Hoàng thượng chợt rối bời. Ngài nhìn Thái hậu, giọng khẽ khàng: "Đa tạ Thái hậu đã thành toàn."

Thái hậu phẩy tay, thần sắc thoáng buồn, giọng nàng mang chút u hoài: "Ta và Tiên hoàng không có con chung, không được hưởng niềm vui sum vầy. Nhưng ta hiểu lòng Hoàng thượng nhớ thương cha mẹ. Chỉ là hiện tại, triều đình vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ, thiên hạ đều biết. Lời ong tiếng ve khó tránh lọt đến tai ta. Hậu cung không được can dự triều chính, nhưng nếu cứ tranh cãi mãi, chẳng lợi cho nước, chẳng ích cho dân. Xét cho cùng, đây chỉ là chuyện nhà.

Hoàng thượng một lòng hiếu thảo, ai nỡ ngăn cản?"

Nghe những lời này, mặt Hoàng thượng khẽ nóng lên.

Ngài nghĩ, nếu năm xưa Tiên hoàng chọn người khác kế vị, hoặc chọn một hoàng tử nhỏ tuổi dễ khống chế, hẳn mọi chuyện sẽ chẳng rắc rối như với ngài. Có lẽ ngay khi vừa đặt chân vào kinh thành, khi Bộ Lễ trình lên nghi thức đăng cơ, đám người ấy đã chịu nhún nhường.

Muốn ngồi lên ngôi cao, đôi khi phải thỏa hiệp, đó là lẽ thường. Chỉ có ngài, có lẽ, là ngoại lệ.

Bước ra khỏi cung Thái hậu, Hoàng thượng không vội lên kiệu rồng rời đi, mà chậm rãi bước từng bước. Đến trước một cây ngô đồng, ngài dừng chân.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lóa như vàng rải, rơi trên mặt ngài. Gió nhẹ thoảng qua, lá cây đung đưa, ánh sáng cũng nhảy nhót, như đang vẫy chào người đứng dưới.

Hoàng thượng ngẩng đầu, nhìn những mảng sáng lấp lánh ấy, thần sắc thoáng mơ màng. Ánh nắng xuân dịu dàng mà ấm áp, nhưng vẫn mang chút chói chang, khiến ngài khẽ nheo mắt. Ngài chẳng biết mình muốn nhìn gì. Có lẽ muốn nhìn tất cả, hoặc cũng có thể chẳng muốn nhìn gì.

Một lát sau, như bị ánh xuân chói làm khó chịu, Hoàng thượng cất bước rời đi. Ánh sáng dưới chân ngài chuyển động theo từng nhịp bước, nhưng ngài không ngoảnh đầu, cũng chẳng do dự.

Thái hậu một lần nữa nhượng bộ, dập tắt mọi tiếng nói trong triều. Những quan viên ủng hộ hay phản đối việc đón thân mẫu Hoàng thượng vào kinh đều im bặt.

Dĩ nhiên, vẫn có vài kẻ bảo thủ, khóc lóc than thở rằng lễ pháp triều đình đã suy tàn.

Nhưng dù thế nào, việc thân mẫu Hoàng thượng vào kinh đã thành chuyện định sẵn.

Khi tin Thái hậu nhượng bộ truyền đến Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi rõ ràng sững sờ.

Tiêu Yến Ninh thầm than một tiếng, rồi bẻ ngón tay tính toán thời gian tổ mẫu hắn – mẹ ruột Hoàng thượng – sẽ vào cung.

Người được chọn làm Thái tử phi là con gái trưởng của Trương Tri Châu, Chỉ huy Thiêm sự phủ Tuyên Châu, một chức quan tứ phẩm, không cao mà cũng chẳng thấp.

Đừng thấy chức quan Trương Tri Châu không lớn, nhưng phủ Tuyên Châu lại là nơi trọng yếu, binh lực mạnh, nguồn lính dồi dào, địa vị khác thường.

Hoàng thượng chọn một Thái tử phi như thế cho Thái tử, phải nói là đã dụng tâm sâu sắc. Thái tử phi xuất thân từ phủ Tuyên Châu, những người ở đó dĩ nhiên sẽ một lòng với Thái tử.

Ở thời này, liên hôn chính là cách hợp tác tốt nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!