Đại Tề, năm Hưng An thứ hai, mùng ba tháng chín, trời cao mây nhạt, sắc thu trong trẻo.
Trong Phật đường, Thái hậu đang nhắm mắt tụng kinh, đại cung nữ Trản Thư vội vã bước đến, khẽ tâu: "Thái hậu nương nương, từ Vĩnh Chỉ Cung có tin, Quý phi sắp sinh rồi."
Nghe lời này, Thái hậu chợt mở mắt.
Quý phi Tần Khê, xuất thân Tần thị, là cháu gái ruột của Thái hậu. Nhan sắc tuyệt trần, vừa nhập cung đã nhận được sủng ái ngập trời, phong thái chẳng ai sánh bằng.
Khi mang thai, Thái hậu và Hoàng thượng đều hết mực quan tâm nàng. Để Tần Quý phi an tâm dưỡng thai, Thái hậu lấy cớ lo cho an nguy của long tự, miễn luôn việc mỗi ngày nàng phải đến Vĩnh Khôn Cung thỉnh an Hoàng hậu.
Tất cả chỉ để đảm bảo hoàng tự bình an chào đời.
Thái hậu vịn tay Trản Thư đứng dậy, giọng nhàn nhạt: "Trương ngự y chẳng phải nói còn một tháng nữa mới đến ngày sao? Sao lại sớm thế này? Vĩnh Chỉ Cung đã sắp xếp ổn thỏa cả chứ?"
"Thái hậu chớ lo, nội thị từ Vĩnh Chỉ Cung bẩm báo mọi thứ đều an lành. Nhũ mẫu, bà đỡ, y bà đều đang túc trực. Thái hậu và Hoàng thượng rất coi trọng thai này, kẻ dưới chẳng ai dám sơ suất." Trản Thư dịu giọng an ủi.
Thái hậu hừ lạnh, chậm rãi nói: "Nếu thật sự ổn, sao lại sinh sớm một tháng? Cung cấm này, bề ngoài gió lặng sóng yên, bên trong chẳng biết ẩn bao nhiêu yêu ma quỷ quái, chỉ cần lơ là một chút là lại giở trò. Quý phi còn trẻ, lại là lần đầu sinh nở, e rằng ta phải đích thân đến đó tọa trấn mới yên tâm."
Trản Thư cười: "Có Người ở đó, yêu ma quỷ quái nào dám ló mặt."
Khi Thái hậu đến Vĩnh Chỉ Cung, Hoàng hậu cũng vội vàng tới nơi.
Thấy Thái hậu đến trước, Hoàng hậu thoáng chạnh lòng. Trong cung này, thân phận Thái hậu và Hoàng thượng có phần tế nhị.
Hoàng thượng không phải con ruột của Thái hậu.
Xét về vai vế, Hoàng thượng là cháu trai của Tiên hoàng.
Chỉ vì dòng dõi Tiên hoàng đơn bạc, suốt thời gian trị vì, ông không có hoàng tử.
Trước khi băng hà, Tiên hoàng triệu tập các đại thần trong Nội Các* và các học sĩ Hàn Lâm viện* đến trước ngự sàng mình, bảo họ soạn thảo di chiếu, ghi lại toàn bộ công tội một đời của ông, lời dặn dò các đại thần, và cuối cùng, chọn người kế thừa ngai vàng.
Theo ý Tiên hoàng, người được chọn là con trai trưởng của Tấn vương – em trai đã qua đời của ông, đang ở đất phong xa xôi tại Thông Châu.
Sau khi tiên hoàng băng hà, bản di chiếu đã được Nội Các trau chuốt, chỉnh sửa lại.
Khi chưởng ấn thái giám Tùy Ân của Tư Lễ Giám* cùng Đại học sĩ Nội Các
- Tần Truy
- và các quan khác đích thân mang chiếu đến Thông Châu, thì vị đương kim Hoàng thượng khi ấy — vẫn còn là một vương gia — đang thảnh thơi ngồi câu cá bên hồ sau trong phủ.
Ai cũng biết Tiên hoàng không có con trai, nhưng cháu trai thì chẳng thiếu. Vì thế, Hoàng thượng chưa từng mơ đến ngai vàng.
Vận may từ trời rơi xuống, khiến Hoàng thượng ngây ngẩn. Khi tỉnh táo lại, ngài đã ngồi trên xe ngựa tiến về kinh đô.
Lúc đăng cơ, Hoàng thượng từng đấu trí đôi chút với các đại thần Nội Các. Chuyện bên ngoài, bên trong, triều chính lẫn hậu cung, rắc rối chẳng cần kể hết.
Tóm lại, giờ đây Thái hậu hiếm khi ra ngoài, mọi việc ở hậu cung đều do Hoàng hậu quản lý.
Trừ việc Tần Quý phi mang thai, Thái hậu hiếm khi lên tiếng can thiệp.
Ngoại đình, nội đình, tiền triều, hậu cung, luôn giữ một thế cân bằng mỏng manh.
Thế nhưng lúc này, Tần Quý phi lâm bồn, Thái hậu tự mình đích thân đến, rõ ràng không yên tâm. Hoàng hậu tất nhiên phải dốc hết sức lực, tránh để bị đàm tiếu.
Nếu là phi tần bình thường sinh con, chỉ cần làm theo lệ là được. Nhưng Tần Quý phi thì khác, không chỉ có Thái hậu chống lưng, mà còn được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng hậu không thể không thận trọng.
Các phi tần khác cũng thế. Việc Quý phi sinh con chẳng liên quan đến họ, cứ ở trong cung chờ tin là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!