Chương 28: (Vô Đề)

Nhìn Tiêu Yến Ninh ngây ngô chẳng biết gì, Hoàng Thượng thấy chuyến đến Vĩnh Chỉ Cung quả nhiên không uổng công. Lời của hắn khiến ngài như bừng tỉnh, đầu cũng bớt đau.

Ngài vẫy hắn đến, nhìn kỹ rồi xoa đầu hắn, mỉm cười: "Không hổ là con trẫm, một lòng luôn hướng về trẫm."

Tần Quý phi chẳng hiểu chuyện gì, nhưng thấy Hoàng Thượng vui, nàng thuận miệng: "Con của Hoàng Thượng, tất nhiên đều hướng về ngài."

Hoàng Thượng thầm nghĩ, chưa chắc. Nhưng lời này, ngài không nói ra.

Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh, ánh mắt dừng lại trên vòng cổ nguyên bảo nhỏ, bỗng nổi hứng: "Trẫm đổi cho con một vòng lớn hơn nhé?" Nói xong, ngài đã mường tượng trong đầu một chuỗi nguyên bảo vàng óng, to hơn, lộng lẫy hơn.

Tiêu Yến Ninh vội ôm vòng trên cổ, mắt đầy cảnh giác: "Không!" Vẻ mặt hắn vô cùng sinh động, như thể nói: đừng hòng cướp nguyên bảo của con!

"Hả? Con trưng ra vẻ mặt gì thế? Lẽ nào nghĩ trẫm chưa từng thấy qua vàng bạc, thèm khát vòng nguyên bảo nhỏ của con à?"

" Hoàng Thượng bị chọc cười: "Con tưởng trẫm là con sao?"

Tiêu Yến Ninh lắc đầu nguầy nguậy: "To quá, nặng, đau cổ. Cái này, vừa đẹp." Hắn đã thử bao lần mới ưng ý, sao dễ dàng đổi được? 

"Thôi được, nếu đã thích nguyên bảo nhỏ như vậy, trẫm không ép nữa." Hoàng Thượng kéo dài giọng, chậm rãi nói tiếp: "Nguyên bảo to, vàng ròng lấp lánh, trẫm cũng không cần cho nữa."

"Cho!" Tiêu Yến Ninh sốt ruột, nắm tay ngài, mắt đầy lo lắng: "Phụ hoàng, cho con! Con cất vào rương báu."

"Cất rương báu rồi thì lại không cho phụ hoàng dùng." Hoàng Thượng cố ý trêu, mặt nghiêm lại.

Tiêu Yến Ninh vội đáp: "Cho phụ hoàng dùng! Phụ hoàng cho nguyên bảo to!"

"Cuối cùng thì vẫn cho phụ hoàng dùng, chi bằng trẫm không cho con, lấy dùng luôn, chẳng phải cũng như nhau sao?" Hoàng Thượng cau mày, ra vẻ khổ não: "Vậy vì sao trẫm phải cho con?"

Với tuổi Tiêu Yến Ninh, tất nhiên bị xoay mòng mòng. Hắn há miệng, muốn phản bác nhưng chẳng nói được gì, không phản bác thì lại thấy sai sai. Hắn thầm mắng Hoàng Thượng xảo quyệt, mắt long lanh ngấn lệ, nhìn ngài rồi nhìn Tần Quý phi, tủi thân gọi: "Mẫu phi..."

Đôi mắt ngấn nước của hắn làm Tần Quý phi xót xa. Nàng muốn bênh, nhưng người trêu lại là Hoàng Thượng, nàng chỉ uyển chuyển nhắc: "Hoàng Thượng, Thất Hoàng Tử còn nhỏ, sao hiểu được mấy chuyện này."

"Thôi, đừng mách mẫu phi nữa." Hoàng Thượng bế hắn lên đùi, véo má phúng phính, cười rạng rỡ: "Hiểu hay không chẳng sao, lòng hướng về trẫm là được. Nguyên bảo to, lát trẫm bảo Lưu Hải mang tới."

"Còn nữa, nam tử hán, khóc lóc gì chứ." Hoàng Thượng nhẹ lau nước mắt cho hắn.

Tiêu Yến Ninh: "..." Nam tử hán gì nổi khi tuổi hắn còn nhỏ xíu thế này? Nhưng thôi, miễn là có nguyên bảo to, hắn mãn nguyện rồi.

Hoàng Thượng đến Vĩnh Chỉ cung với sắc mặt u ám, rời đi thì thần thái nhẹ nhõm. Cung nhân khắp nơi xì xào, lại là Tần Quý phi khiến Hoàng Thượng vui. Có kẻ chạnh lòng: Sao lại là nàng? Lần nào cũng là nàng? Nhưng như Hoàng Hậu từng nói, Tần Quý phi biết cách giữ chân Hoàng Thượng, đó là bản lĩnh của nàng. Ganh ghét cũng chẳng ích gì.

Những phi tần đôi khi suốt năm vẫn không được gặp Hoàng Thượng một lần, chỉ cảm thấy lời Hoàng Hậu có chút bất công, muốn phản bác nhưng cũng chẳng nói được gì.

Ở chốn hoàng cung, không có gia thế, không được sủng ái, cũng không con cái, ngày tháng trôi qua thật khó khăn. Nếu lòng dửng dưng, ít ra còn cơm no áo ấm, nhưng nếu muốn sống tốt hơn, ắt phải nương nhờ kẻ khác. Mà cũng từ đó, chẳng còn quyền tự do lựa chọn.

---

Trên triều đình, mưa dầm ở hai vùng Giang Nam kéo dài, khiến sông ngòi đã vỡ nay càng thêm ngập lụt. 

Thấy trời không có dấu hiệu quang đãng, Hoàng Thượng cuối cùng cũng ban bố chiếu thư nhận tội.

Cùng lúc đó, Ngự sử đài cũng dâng sớ, tố cáo không ít quan viên: kẻ thì con cháu bất tài, gây họa; kẻ thì làm quan bất nhân, tham ô hối lộ; thậm chí có hai viên quan sau triều còn dám đến thanh lâu.

Dưới ngòi bút của Ngự Sử, khi quốc gia gặp nạn, dân chúng hai vùng sông lớn chịu tai ương, những quan viên này bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, đương nhiên không xứng đứng trong hàng ngũ triều đình.  

Hoàng Thượng trên điện vàng, lòng đau như cắt, mặt mày méo mó. Ngài quát mắng một số quan viên lòng đầy tư tâm, tội đáng tru di. Ngài tức đến nghiêng người trên ngai rồng, một tay vịn ngai, một tay ôm ngực, lệ long lanh mà thốt rằng: Lũ lụt giáng xuống là trời cao cảnh tỉnh ngài, cũng là trời cao nhắc nhở rằng triều đình có kẻ bất công. Dù ngài đã ban chiếu nhận tội, lấy thân mình gánh vác tội lỗi thay họ, nhưng những sai lầm của đám quan viên này không thể một nét bút xóa sạch.

Các quan nên tự xét lại mình đã làm gì sai trái.

"Các khanh, tấu chương tự kiểm điểm của các khanh, trẫm sẽ đích thân xem qua," Hoàng Thượng nhìn xuống bá quan, giọng trầm như nước: "Khi trẫm ban chiếu nhận tội, lòng đau xót hối hận, thề có trời xanh chứng giám. Các khanh, ngàn vạn lần đừng qua loa với trẫm."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!