Chương 24: (Vô Đề)

Đông qua xuân tới, Hoàng Thượng đã nhiều ngày không đặt chân vào hậu cung. Trên triều đình, các đại thần tranh cãi kịch liệt về chuyện tôn hiệu cho thân phụ của ngài. Trọng tâm tranh luận chẳng gì ngoài việc Hoàng Thượng nên gọi thân phụ là "hoàng thúc phụ" hay "phụ hoàng".

Hoàng Thượng hạ chiếu cho Lễ bộ, và Lễ bộ theo lễ chế "kế tự", đề xuất gọi thân phụ ngài là "hoàng thúc khảo"*. Nghe đâu khi tấu chương của Lễ bộ đến tay, Hoàng Thượng cười lạnh ba phần, giữ tấu không phát. Ý ngài rõ ràng: từ đầu ngài đã không nhập Đông Hoa môn với danh nghĩa kế tự. Ngài vào cung với tư cách hoàng đế, không phải con nuôi của Tiên hoàng, trước đây không phải, giờ càng không thể.

Tôn hiệu cho thân phụ ngài, dĩ nhiên phải là "hoàng khảo", ngoài ra, ngài không chấp nhận bất kỳ danh xưng nào khác.

Từ khi Đại Tề lập quốc, từ Thái Tổ, việc lên ngôi luôn là cha truyền con nối, hoặc đặc biệt là anh mất thì em kế vị. Nhưng dù là anh em kế vị, ít nhất cũng chung một cha. Trường hợp của Hoàng Thượng quá đặc biệt: ngài có cha mẹ ruột, lại không được Tiên hoàng nhận làm con nuôi trước khi băng hà, nên chẳng có tiền lệ để noi theo.

Giờ ngài muốn truy phong thân phụ, lại vướng vào lễ chế tông pháp, lợi ích giữa triều thần và hoàng đế, khiến hai bên chẳng ai thuyết phục được ai. Thế là tranh cãi không ngừng.

Tiền triều ầm ĩ, hậu cung cũng chẳng yên bình. Từ khi Hoàng Thượng hạ chiếu cho Lễ bộ, Thái Hậu liền xưng bệnh, đóng cửa cung. May thay, hậu cung có Hoàng Hậu trấn giữ, tạm thời chưa xảy ra biến cố.

Trong thời gian này, Tần Quý phi quản thúc Tiêu Yến Ninh rất chặt, sợ hắn còn nhỏ, bị người ta xúi giục nói lời không nên. Lúc này, chỉ một câu nói sai, dù là bị cố ý dẫn dắt, cũng đủ khiến Hoàng Thượng để lại ấn tượng xấu, thậm chí bị ghét bỏ. Tần Quý phi dĩ nhiên không để Tiêu Yến Ninh rơi vào tình cảnh ấy.

Tiêu Yến Ninh cũng chẳng muốn. Hắn đã tốn bao công sức để chiếm được chút cảm tình của Hoàng Thượng, sao có thể để công cốc được? Thế nên, thời gian này hắn ngoan ngoãn lạ thường, đến mức Tần Quý phi phải thốt lên rằng hắn "quá ngoan".

Còn Tần Quý phi, nàng chẳng hề trốn tránh. Chỉ cần sức khỏe cho phép, nàng không bao giờ vắng mặt ở những dịp cần xuất hiện. Mỗi lần đến thỉnh an Hoàng Hậu, nàng đều trang điểm lộng lẫy, kiêu sa như khổng tước, vừa đẹp đẽ vừa cao ngạo. Nếu ai dám buông lời khó nghe, nàng chẳng chút nương tay, mỉa mai đáp trả.

Tần Quý phi vốn có phần tùy hứng, kiêu kỳ, trước mặt Hoàng Thượng cũng chưa từng che giấu bản tính. Xuất thân từ phủ Quốc Công, khi còn là khuê nữ, nàng chưa từng chịu thiệt. Vào cung được Hoàng Thượng sủng ái, càng chẳng ai dám làm nàng buồn. Nàng ăn mặc, dùng đồ, thứ gì cũng tinh xảo. Bao năm qua, người khác luôn phải tránh mũi nhọn của nàng, nàng nào đã từng cúi mình?

Ngày trước, mắt nàng không chứa nổi hạt cát, giờ lại càng không. Nàng họ Tần, cô cô là Thái Hậu – đó là sự thật không thể thay đổi. Khi Hoàng Thượng và Thái Hậu mâu thuẫn, Tần Quý phi kẹt giữa lằn ranh, dĩ nhiên khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, nàng tuyệt đối không để ai cười cợt mình.

Nàng đến Vĩnh Khôn Cung đầy kiêu hãnh, rời đi cũng vẫn sẽ kiêu hãnh, phong thái nổi bật đến chói mắt. Khi nàng đi rồi, ánh mắt mọi người lén lút hướng về Khương Thục phi. Tình thế triều đình hiện nay là điều Hoàng Thượng mong muốn, nhưng cũng có thể nói, chính Khương Thục phi đã xé toạc tấm màn cuối cùng, để Hoàng Thượng thuận thế hành động.

Khương Thục phi là biểu muội của Hoàng Thượng, gọi thân mẫu ngài là cô mẫu. Ở Thông Châu, địa vị của nàng chẳng khác gì Tần Quý phi bây giờ. Có thân mẫu Hoàng Thượng làm chỗ dựa, ngay cả Hoàng Hậu cũng phải nể nàng vài phần.

Nhưng tính Khương Thục phi vốn lạnh lùng, không thích phô trương, chẳng như Tần Quý phi kiêu sa rực rỡ. Dù lạnh lùng đến đâu, có điểm yếu thì cũng sẽ thỏa hiệp. Mà điểm yếu của Khương Thục phi là Lục hoàng tử. Hay nói đúng hơn, trong cung này, bất kỳ phi tần nào có con, điểm yếu đều là con, kể cả Hoàng Hậu, kể cả Tần Quý phi.

Hoàng Hậu nhìn thần sắc các phi tần, hiểu rõ lòng họ, nhưng vẻ mặt nàng càng thêm bình thản. Các hoàng tử càng lớn, mối đe dọa với Thái tử càng nhiều. Dù là Tần Quý phi hay Khương Thục phi, đều như nhau. Việc nàng cần làm là giữ vững ngôi vị Hoàng Hậu và Đông cung của Thái tử. Bất kỳ ai dám nhòm ngó Đông cung, nàng sẽ không nương tay.

Cái gọi là "tình chị em sâu nặng" trong chốn thâm cung — vốn chỉ là lời nói gió bay.

Trở về Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi vẫn giữ vẻ kiêu ngạo. Nhưng khi cửa cung khép lại, đuổi hết cung nhân, vai nàng bỗng chùng xuống. 

Khó khăn quá, trong cung toàn những kẻ tinh ranh, đối phó với họ thật mệt mỏi.

Ngoài điện, cung nhân khẽ gọi Thất hoàng tử. Tần Quý phi nhẹ đẩy cửa sổ, thấy Tiêu Yến Ninh đang nằm trên ghế dưới gốc quế, nhấm nháp bánh ngọt. Nàng kén ăn, đồ ăn phải đủ sắc, hương, vị. Đầu bếp ở tiểu trù phòng Vĩnh Chỉ Cung là người của phủ Quốc công đặc biệt đưa vào khi nàng mang thai. 

Hồi đó, nàng nghén nặng, ăn gì cũng nôn, tưởng mình sẽ nôn đến chết. Nàng khóc lóc thảm thiết, Hoàng Thượng biết chuyện, vừa cười vừa bất đắc dĩ, bèn cho phép phu nhân Anh Quốc công vào cung bầu bạn. Sau đó, phủ Quốc công gửi một đầu bếp vào, làm bánh ngọt ngon hơn cả Ngự thiện phòng, đến cả Hoàng Thượng cũng thích. Tiếc là ngài dù thích vẫn phải kiềm chế, ăn vài lần rồi thôi.

Tần Quý phi nhìn Tiêu Yến Ninh trắng trẻo, vui vẻ ăn bánh, khóe môi bất giác cong lên. Khi sinh hắn, nàng chưa đầy mười chín, chẳng biết nuôi con thế nào, chỉ sợ nuôi không tốt. May mà nàng biết mình được nuôi lớn ra sao, nên cũng nuôi hắn y như thế: vải lụa mềm mại nhất, món ăn ngon nhất, cả vàng hắn thích nàng cũng cho.

Thái Hậu thường bảo Tiêu Yến Ninh yếu ớt, là đấng nam nhi mà chẳng chịu được khổ. Nhưng Tần Quý phi nghĩ, con nàng sao phải chịu khổ? 

Trong cung này, chịu khổ có thay đổi được cách người khác nhìn nàng và hắn không? Có khiến họ bớt thù địch đi không? 

Nếu đã không thể, sao phải chịu đựng?

Nam nhi thì đã sao? Con nàng là hoàng tử, đã đủ khổ rồi. Nuông chiều thì nuông chiều đi! Nghĩ đến đây, vai Tần Quý phi lại thẳng lên. Nàng sẽ không gục ngã, cả đời này, nàng sẽ chẳng bao giờ để ai cười nhạo mình.

Cửa sổ khép lại, ánh nhìn của Tần Quý phi biến mất. Tiêu Yến Ninh chậm rãi nuốt miếng bánh cuối, cung nhân đưa thêm bánh mới, hắn lắc đầu. Kiếp trước, vì mưu sinh, hắn ăn ngấu nghiến; kiếp này, hắn mất bao công sức mới sửa được thói quen ấy. Giờ hắn chú trọng dưỡng sinh, ăn chậm nhai kỹ, tốt cho tiêu hóa.

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, cung nhân biết ý, không ai lên tiếng quấy rầy. Nhưng hắn không ngủ, mà đang nghĩ cách làm Tần Quý phi vui. Nàng đang rất khổ tâm, nhưng người kiêu ngạo như nàng, hắn dù cảm nhận được ánh mắt nàng cũng vờ như không thấy. Nàng không muốn bất kỳ ai thấy mình yếu đuối, kể cả hắn.

Tiêu Yến Ninh khẽ thở dài trong lòng. Phụ hoàng hắn quyết tâm làm bằng được, chẳng ai cản nổi. Đây là cơ hội để ngài thu tóm quyền lực, đánh vào thế gia và triều thần cũ, ngài sẽ không bỏ lỡ. Việc truy tôn thân phụ thay vì Tiên hoàng Nhân Tông không chỉ là tranh cãi lễ chế, mà còn là cuộc đấu giữa hoàng quyền và quan quyền. Hoàng Thượng không muốn bị gò bó, không muốn quyền lực bị triều thần lấn át, nên ngài sẽ nhân cơ hội này tranh thủ.

Người đứng mũi chịu sào là Tần Truy– đại thần đầu triều mang họ Tần.

Trong hậu cung, Tần Quý phi và hắn là những người nguy hiểm nhất. Hậu cung tưởng chừng yên bình, nhưng chỉ một cơn sóng là dao kề cổ nàng và hắn trước tiên. Xử lý được Tần Quý phi và hắn – kẻ mang dòng máu Tần thị, những người khác mới có thể tiếp tục tranh đấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!