Chương 23: (Vô Đề)

Không biết có phải bị lời nói của Khương Thục phi chạm vào góc khuất sâu kín trong lòng hay không, mà đúng mùng bảy tháng Giêng, Hoàng Thượng đổ bệnh. Ngài sốt cao liên miên suốt một ngày một đêm, khiến cả hoàng cung hoảng loạn, lòng người thấp thỏm.

Các phi tần hậu cung kéo nhau đến trước điện hầu bệnh. Lần này, Hoàng Thượng chỉ giữ lại Hoàng Hậu ở bên. Tần Quý phi được diện kiến ngài một lần, Hoàng Thượng dặn nàng phải chăm sóc Thất hoàng tử thật tốt. Chỉ vài câu nói, trên gương mặt ngài đã lộ vẻ mệt mỏi, thế là nàng được cho lui. Những phi tần khác thậm chí còn chẳng được thấy long nhan.

Ngày trước, mỗi khi Hoàng Thượng đau đầu sổ mũi, Tần Quý phi thường túc trực bên Hoàng Hậu, thay phiên chăm sóc cho đến khi ngài bình phục. Nhưng lần này, Hoàng Thượng rõ ràng tránh mặt nàng. Trở về Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi lòng nặng trĩu, vừa lo lắng, vừa hụt hẫng, lại bất lực. Trong những ngày ngài bệnh, nàng thường lén lau nước mắt, cơm nước cũng chẳng còn thiết tha.

Người trong Vĩnh Chỉ Cung thì thầm với nhau rằng, từ khi Hoàng Thượng bệnh, không khí cung điện trầm uất, đến cả Thất hoàng tử Tiêu Yến Ninh cũng chẳng còn nét tinh nghịch thường ngày.

Nghe được lời này, Tiêu Yến Ninh chớp chớp mắt, thầm nghĩ, cũng không phải hắn không muốn tung tăng. Giữa lúc này, công chúa hoàng tử nào dám nhảy nhót vui vẻ? Tinh nghịch cũng phải chọn thời điểm chứ! Vui vẻ không đúng lúc, khác gì tự đào hố chôn mình?

Tần Quý phi vốn lo Tiêu Yến Ninh không giữ nổi sự điềm tĩnh, nhưng thấy hắn ngoan ngoãn như thế, lòng nàng lại càng thêm rối bời. Thế giới của người lớn đầy rẫy những ẩn số, đong đầy lợi ích, trong chốn thâm cung lại càng rõ nét. Giữa Tần Quý phi và Hoàng Thượng, dẫu tình sâu nghĩa nặng, cũng không thoát khỏi những toan tính ấy.

Ai ngờ đâu, bệnh của Hoàng Thượng lần này khác hẳn ngày xưa. Tưởng rằng chỉ như những cơn cảm mạo trước, vài ngày là khỏi, nhưng lần này bệnh thế hung hãn, sốt cao ba ngày không dứt. Môi ngài nứt nẻ, cổ họng đau rát, cả người mê man, chẳng còn chút tinh thần.

Ngoài triều, lời ra tiếng vào đủ kiểu, đồn đoán lan tràn.

May thay đang giữa dịp Tết, các đại thần dù có trăm suy nghĩ trong lòng cũng chẳng dám đến dò la tin tức. Thái Hậu thì ngày nào cũng sai người đến hỏi han bệnh tình Hoàng Thượng. Hoàng Hậu và các thái y đều đáp một câu quen thuộc: "Nhiễm phong hàn, đang dùng thuốc, cần nghỉ ngơi." Đáp lời người của Thái Hậu xong, các thái y lại chau mày lo lắng.

Điều đáng sợ nhất là Hoàng Thượng không ra mồ hôi, mà dù có ra cũng chỉ lác đác vài giọt, không đủ làm hạ sốt. Ba ngày trôi qua như thế, Thái Hậu nổi giận, thẳng thừng tuyên bố: "Nếu bệnh tình của Hoàng Thượng không khá lên, Thái y viện đừng hòng thoát tội! Một cơn phong hàn mà chữa không nổi, còn xứng làm thái y sao? Về quê cày ruộng hết đi!"

Thái y viện vội vàng họp bàn. Viện sử Phương Hữu Lương, viện phán Lưu Kim, Hà Khánh cùng bốn thái y Trương Thiện, Vương Đống, Lưu Kỳ, Tưởng Mục cùng nhau xem xét bệnh tình, thay đổi toa thuốc. Các viên quan Thái y viện cùng nội thần Lưu Hải chọn dược liệu, ghi chép cẩn thận tên thuốc và cách sắc. Lưu Hải đích thân đến Ngự dược phòng lấy thuốc, nấu xong, các viên quan và Lưu Hải phải thử trước một phần, rồi mới dâng lên Hoàng Thượng.

Chỉ cần một sai sót nhỏ, cả Thái y viện lẫn nội thần đều phải chịu trách nhiệm.

Một thang thuốc mới được dâng lên, Hoàng Thượng đầu óc nặng nề, cả người uể oải, muốn ngủ mà trong người như có lửa đốt, không sao chợp mắt; muốn nói mà cổ họng đau nhức. Ngài thấy khó chịu vô cùng, đầu óc quay cuồng, bèn đòi triệu mấy hoàng tử đến trước mặt.

Hoàng Hậu nhìn bộ dạng ngài, cố nén nước mắt, khuyên: "Các hoàng tử công chúa thường khiến bệ hạ bận lòng. Đợi bệ hạ khỏe lại, triệu bọn chúng đến cũng chưa muộn. Giờ bệ hạ đang bệnh, nên tĩnh dưỡng cho tốt. Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ấy, cứ để chúng đọc thêm sách, cố gắng hơn chút, kẻo bệ hạ gặp lại tức giận."

Hoàng Thượng khẽ nhíu mày: "Trẫm muốn nhìn chúng."

Hoàng Hậu không lay chuyển được ngài, đành truyền chỉ.

Khi bảy hoàng tử đến, ánh mắt Hoàng Thượng lướt qua từng người. Ánh nhìn của ngài sâu thẳm, tựa hồ đầm nước tĩnh lặng, không gợn sóng. Các hoàng tử đều mang vẻ mặt trầm trọng, đầy lo âu và buồn bã.

Chỉ có Tiêu Yến Ninh, lén liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, rồi lại một cái. Nhìn mãi, đôi mắt to tròn của hắn ngân ngấn lệ, mũi khẽ sụt sịt, vai run lên, nhưng vẫn cố kìm để không bật khóc.

Hoàng Thượng nhìn hắn: "Khóc gì chứ?"

Tiêu Yến Ninh lắc đầu, nghẹn ngào: "Nhi thần không khóc."

Hoàng Thượng cười nhạt, giọng yếu ớt: "Nước mắt rơi cả rồi còn bảo không khóc."

Tiêu Yến Ninh bướng bỉnh lắc đầu, đưa tay ra dấu: "Mẫu phi nói phụ hoàng sẽ mau khỏe, nhưng phụ hoàng gầy đi rồi."

Hoàng Thượng thoáng ngẩn người, rồi hiểu ý hắn là nói ngài ốm đi.

"Khỏe lại, sẽ béo lên ngay thôi," Hoàng Thượng nói. Tiêu Yến Ninh gật đầu lia lịa, như thể tin lời ngài tuyệt đối.

Rồi ngài nhìn về phía Thái tử, giọng ôn hòa: "Con là Thái tử, lại là trưởng tử. Sau này, nếu mấy đệ đệ, muội muội có ngỗ nghịch, con phải bao dung nhiều hơn."

Thái tử mắt hoe đỏ, đáp: "Có phụ hoàng ở đây, nếu chúng con phạm lỗi, phụ hoàng sẽ dạy bảo. Nhi thần nào dám tự tiện."

Dẫu là Thái tử, lúc này cũng không dám nhận lời ngài, sợ chỉ một chút sơ suất cũng khiến Hoàng Thượng không vui. Hoàng Thượng chỉ nhiễm phong hàn, đâu phải mắc bệnh nan y. Những lời nói lúc này, chỉ e là mê sảng khi bệnh. Đợi ngài tỉnh táo lại, cảnh hôm nay chắc chắn sẽ ám ảnh mãi trong lòng. Chỉ cần nói sai một lời, tương lai có thể là vực sâu không đáy.

Hoàng Thượng thở dài, ánh mắt ngài lạc vào khoảng không vô định: "Trẫm chỉ mong các con mãi ở bên trẫm, nhưng kinh thành này... nhỏ quá."

Kinh thành nhỏ bé, không đủ chỗ cho quá nhiều 'đại phật'.

"Các con có nơi nào yêu thích không?" Hoàng Thượng quay sang hỏi các hoàng tử, trừ Thái tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!