1.
Ai quen Tiêu Yến Ninh đều rõ, anh đẹp trai, sự nghiệp rạng ngời, nhưng chuyện tình cảm thì như bị "cách điện" hoàn toàn. Nghe đồn, một đối tác từng không tin, bèn kéo cả đám trai xinh gái đẹp đến, giở đủ chiêu trò quyến rũ anh.
Kết quả? Dù bao mỹ nhân ra sức v* v*n, Tiêu Yến Ninh chỉ ung dung ngồi nhấp rượu, mặt lạnh như tiền, chẳng chút dao động.
Đối tác kia ngẩn người, hồi lâu mới chậm rãi giơ ngón cái với anh. Dù là định lực sắt đá hay thật sự không màng d*c v*ng, cũng thật đáng nể. Người đời ai chẳng có khiếm khuyết, Tiêu Yến Ninh thiếu "h*m m**n" cũng... bình thường thôi..... Bình thường cái quái gì! Làm sao con người lại không có chút xung động sinh lý, trừ phi "nơi ấy" của anh hỏng mất rồi!
Mấy lời này chỉ là đám rỗi hơi thì thào sau lưng, trước mặt anh, chẳng ai dám mở miệng.
Tiêu Yến Ninh chẳng thèm để tâm mấy chuyện ấy. Anh cũng có d*c v*ng, nhưng luôn kìm nén, không muốn vì chút h*m m**n mà dây dưa thân mật với người lạ. Anh dồn lòng vào việc kiếm tiền, lời ra tiếng vào của thiên hạ, anh chỉ cười khẩy, bỏ ngoài tai.
Cuộc sống của Tiêu Yến Ninh cứ thế trôi, bình lặng mà bận rộn.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày tháng có lẽ mãi êm đềm như vậy.
Nhưng bất ngờ lại ập đến.
Hôm ấy là ngày thường như bao ngày, công ty hẹn ăn với đối tác. Đáng lẽ quản lý phòng ban đi, nhưng người này xin nghỉ ốm. Tiêu Yến Ninh cũng hơi khó chịu trong người, định bụng không đi, nhưng phút cuối, anh vẫn đổi ý.
Đến nơi, đối tác thấy anh thì cười tươi roi rói, làm anh nổi cả da gà. Rồi họ nhân cơ hội kể, cậu con út của tổng giám đốc công ty họ đến đây chơi vài ngày. Chẳng hiểu bị gió nào thổi, hôm nay cậu ta cũng theo cùng.
Nhắc đến cậu con út này, người kia mặt mày ủ ê, than rằng cậu được gia đình cưng chiều, tính hơi trẻ con, bốc đồng, chẳng điềm đạm như hai người anh trai. Ý ngoài lời là nếu lát nữa cậu ta có gì mạo phạm, mong Tiêu Yến Ninh bỏ qua.
Tiêu Yến Ninh cười đáp chẳng sao, bụng nghĩ, nghe như một tên nhóc con, anh cũng không chấp. Nhưng nếu thật sự chọc giận anh, thì trên bàn đàm phán, anh sẽ moi chút lợi từ đối phương để an ủi "tâm hồn tổn thương" của mình.
Thế nhưng, khi gặp được người, Tiêu Yến Ninh lập tức hối hận. Anh tự nhủ, mình quả nhiên không nên xuất hiện, lợi lộc gì trên thương trường cũng chẳng đáng để dính vào.
Cậu thiếu gia này tên Lương Tĩnh, dáng vẻ thanh tú, nho nhã, trông đơn thuần hiểu chuyện. Vừa thấy Tiêu Yến Ninh, mắt cậu sáng rực, bắt tay anh lâu hơn mức xã giao, mặt còn đỏ bừng.
Ở đó toàn người tinh ý, ai mà không nhìn ra tâm tư của Lương Tĩnh? Dù là thấy sắc nổi lòng hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, rõ ràng cậu thiếu gia này mê anh như điếu đổ.
Chuyện sau đó cứ thế mà diễn ra. Trên bàn tiệc, Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh ngồi cạnh nhau.
Lương Tĩnh cư xử rất ngoan, không nói lời nào quá đà, chẳng làm gì dư thừa. Buổi tiệc trôi qua êm ru, đối tác không làm khó, hợp đồng sắp được ký kết.
Chỉ có ánh mắt lén lút của Lương Tĩnh bên cạnh là khiến anh hơi bứt rứt.
Cậu ta có lẽ nghĩ mình che giấu tốt, nhưng không biết ánh mắt ấy rực cháy đến thế nào. Tiêu Yến Ninh không phải chưa từng bị nhìn vậy, nhưng thường thì đôi bên không có ý, người ta sẽ kiềm chế. Còn Lương Tĩnh, ánh mắt như mang lửa, thêm men rượu, làm Tiêu Yến Ninh bất giác kéo nhẹ cà vạt, thả lỏng cổ để xua đi cái nóng.
Sau tiệc, Lương Tĩnh viện cớ anh uống rượu không tiện lái xe, đề nghị đưa anh về.
Những người khác ném cho ánh nhìn đầy ẩn ý. Tiêu Yến Ninh thì cười gượng, ngoài mặt cảm ơn, trong lòng chẳng vui vẻ gì.
Trên đường về, cả hai im lặng. Ngồi ghế sau, Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh trầm mặc, thầm nghĩ, cậu ta cũng không bốc đồng như lời đồn, trông khá điềm tĩnh.
Nhưng ấn tượng ấy nhanh chóng vỡ tan.
Về đến nhà, Lương Tĩnh không rời đi ngay. Cậu nhìn anh, cười hì hì: "Tôi khát quá, cho tôi xin cốc nước được không?"
Nếu không vì mối quan hệ hợp tác, Tiêu Yến Ninh đã muốn đáp: "Ra ngoài, xuống lầu có cửa hàng tiện lợi, nước gì cũng có."
Nhưng nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cậu, anh đành rót cho cậu một cốc nước.
Lương Tĩnh cúi đầu, nhấp từng ngụm nhỏ, như thể không phải uống nước lọc mà nếm tiên lộ quý giá. Tiêu Yến Ninh ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cậu.
Cốc nước chỉ bé tẹo, dù nhấp nháp thế nào, chẳng mấy chốc cũng cạn.
Đặt cốc xuống, Lương Tĩnh lộ vẻ tiếc nuối, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh, giọng chân thành: "Tôi chưa no, hơi đói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!