Chương 221: Ngoại truyện hiện đại (9)

Yêu là cảm giác thế nào?

Tiêu Yến Ninh sẽ bảo, nó có chút khiến tim người ta đập thình thịch. Trước khi lời chưa nói ra, mỗi khi lòng dậy sóng, cậu sẽ vội vàng đè nén, rồi tìm cách đánh lạc hướng. Nhưng khi mọi thứ đã rõ ràng, chỉ cần nghĩ đến một điều nhỏ xíu liên quan đến người ấy, lòng cậu lại bất giác rạo rực, vui vẻ lạ thường. 

Cùng một người, nhưng khi thân phận thay đổi, nhìn người ấy bỗng thấy khác lạ. Trong mắt cậu, Lương Tĩnh như phát ra ánh sáng lấp lánh.

Cậu nghĩ, yêu làm đầu óc người ta mụ mị rồi. Nhưng ngay sau đó, cậu lại tự nhủ đầy lý lẽ rằng: đã yêu rồi, còn để ý đầu óc tỉnh táo hay không làm gì.

Điều khiến Tiêu Yến Ninh giật mình còn có một chuyện khác. Từ lâu, cậu luôn sợ hãi việc xây dựng mối quan hệ thân thiết với người khác. Cậu luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi, làm sao gần gũi nổi với ai. 

Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Giác, Tần Khê, và cả Lương Tĩnh như một tia sáng, chiếu rọi tương lai cậu trong những ngày tăm tối nhất.

Mấy năm nay, cậu như được ngâm trong lọ mật, cuộc sống tròn đầy như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ. Nhưng cậu biết, đó không phải bong bóng. Tất cả hạnh phúc ấy đều nằm trong tầm tay, chân thực đến lạ.

Mối quan hệ với Lương Tĩnh thay đổi vừa ngoài dự đoán, vừa nằm trong lẽ thường. Cậu không thể tưởng tượng nổi, ngoài Lương Tĩnh, mình còn có thể nắm tay ai. Cũng chẳng nghĩ ra, nếu Lương Tĩnh đối với người khác cũng tỉ mỉ chăm sóc như với cậu, cậu sẽ thế nào. 

Dĩ nhiên, nếu ngày đó thật sự đến, cậu sẽ cố gắng giữ mình không thất thố, không ghen tuông, không để đôi bên khó coi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh nhiều năm sau, cậu và Lương Tĩnh vẫn bên nhau, cậu đã muốn nhảy cẫng lên giường lăn vài vòng. Hành động ấy thật trẻ con, cậu mặt không biểu cảm mà nghĩ vậy, nhưng nụ cười trong mắt đã lan ra khóe môi.

Còn đối với Lương Tĩnh, yêu Tiêu Yến Ninh là điều tự nhiên nhất. Họ vốn dĩ thuộc về nhau. Từ quá khứ đến hiện tại, Tiêu Yến Ninh luôn là của y. 

Đôi khi, y tự mắng mình nói một đằng làm một nẻo. Miệng bảo chỉ cần cậu hạnh phúc, y thế nào cũng được, nhưng trong lòng lại nghĩ, hạnh phúc tình cảm của cậu chỉ có thể do y mang lại. Tự mắng thì mắng, nhưng nghĩ đến việc cậu đã ở bên mình, dù là kẻ tự chủ như Lương Tĩnh cũng mất ngủ hai đêm. 

So với Tiêu Yến Ninh của thời đại này, y nồng nhiệt và táo bạo hơn nhiều. Con thú hoang bị kìm nén trong lòng đã thoát ra, có những chuyện chẳng thể kiểm soát. Vừa xác định quan hệ, y đã muốn ôm chặt cậu, hôn thật sâu để cảm nhận sự hiện diện của người ấy. Nhưng nghĩ đến kỳ thi sắp tới, y đành kìm nén trái tim rạo rực. 

Tình yêu của họ rất đẹp, nhưng tương lai của cả hai cũng quan trọng không kém. Nếu vì tình cảm mà làm lỡ tiền đồ của cậu, y không xứng với tình yêu này.

Sự thay đổi giữa hai người làm sao qua nổi mắt Tiêu Giác và Tần Khê. Tiêu Giác còn cố ý tìm Lương Tĩnh nói chuyện riêng, có chút bực bội vì họ lại chọn đúng lúc này để đâm thủng tầng mây mù. Lương Tĩnh thề thốt rằng tuyệt đối sẽ không để tình cảm họ ảnh hưởng đến nhau, ngài mới miễn cưỡng bỏ qua. 

Nhưng về phòng, mặt ngài vẫn xị xuống.

Tần Khê nhìn ngài, thở dài, nắm tay ngài: "Đều là số mệnh cả, ngài nhìn thoáng chút đi."

Tiêu Giác buồn bực: "Nói nhìn thoáng là nhìn thoáng được sao? Ta chỉ thương Tiểu Thất, lại bị Lương Tĩnh dụ dỗ rồi."

Tần Khê rút tay về: "Ý ngài là sao? Ý là thiếp cũng không thương Tiểu Thất à?" Nàng nhìn nhận mọi sự rõ ràng lắm. Con cháu có phúc của con cháu, với tấm lòng Lương Tĩnh dành cho Tiêu Yến Ninh, mấy ai sánh bằng. Chỉ cần Tiêu Yến Ninh vui lòng, nàng chẳng thể thốt nên một lời phản đối.

Tiêu Giác ngồi thẳng, nghiêm túc: "Không phải thế. Trên đời này, ai thương Tiểu Thất hơn nàng được chứ?"

Tần Khê nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi. 

Tiêu Giác lẩm bẩm: "Tính khí nóng nảy thế..."

Tần Khê: "Ngài nói gì vậy?"

Tiêu Giác ngẩng lên, mỉm cười: "Ta bảo ta phải học hỏi nàng, giữ tâm thế bình thản."

Tần Khê gật đầu tán đồng: "Ngài nghĩ được thế là tốt."

Tiêu Giác chỉ cười, không nói thêm.

Bên kia, Tiêu Yến Ninh còn lập cả kế hoạch cho chuyện yêu đương của mình và Lương Tĩnh. Chẳng hạn, yêu bao lâu thì được nắm tay. Thật ra khoản này chẳng cần viết, vì trước khi nói rõ, tay họ đã đan vào nhau rồi. Nhưng để cẩn thận, cậu vẫn ghi vào. Rồi bao lâu thì được ôm, bao lâu thì được hôn. Ôm thì họ cũng làm rồi. Khi xác định quan hệ, ở cổng trường, cả hai đã ôm nhau một cái, vừa là khích lệ, vừa là bộc lộ tâm tư thầm kín. Còn hôn, cậu nghĩ ít nhất phải yêu nửa năm mới nên làm.

Viết xong, cậu nhìn lại, bật cười. Ngốc thật. Nhưng ngốc chỉ một lát, cậu nhanh chóng dồn tâm trí vào kỳ thi sắp tới. Cuối tuần về nhà, cậu và Lương Tĩnh vẫn thảo luận bài vở như trước, nhưng lần này khó tránh phân tâm. Nắm tay một chút, ôm một cái. 

Chẳng biết có phải làm chuyện lén lút nên chột dạ không, lần này, khi cậu từ phòng Lương Tĩnh bước ra, bắt gặp Tiêu Giác đang cầm tách trà, tim cậu đập thình thịch.

Tiêu Giác nhấp ngụm trà, cố kiềm chế, giọng trầm trầm: "Sao lại từ phòng Lương Tĩnh ra?"

Mặt cậu nóng bừng, đáp: "... Tụi con đang thảo luận mấy bài toán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!