Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu, thấy Lương Tĩnh chăm chú nhìn nét chữ của mình, khóe môi y khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm, như xuyên qua thời gian lấp lánh, trở về một dĩ vãng xa xôi. Cậu khẽ mím môi. Biểu cảm này, cậu đã từng thấy trên gương mặt Lương Tĩnh không ít lần – một vẻ vừa vui mừng, vừa mang chút hoài niệm khó tả.
Lương Tĩnh ngẩng lên, mắt lấp lánh ý cười, giọng chân thành: "Chữ cậu đẹp thật."
Tiêu Yến Ninh lảng mắt, khô khan đáp: "Cũng không đẹp lắm đâu, chỉ là luyện nhiều thôi."
Lương Tĩnh thở dài: "Tôi cũng luyện bao nhiêu năm, vậy mà vẫn chẳng ra gì."
Tiêu Yến Ninh định an ủi, nhưng y đã tự điều chỉnh tâm trạng, cười nói: "May mà giờ đã khá hơn trước. Tôi không có khiếu ở khoản này, nên như thế đã mãn nguyện rồi."
Tiêu Yến Ninh: "..." Cậu phục Lương Tĩnh ở điểm này. Dù ở hoàn cảnh nào, Lương Tĩnh lúc nào cũng giữ được tinh thần lạc quan hiếm có như thế.
Hồi mới quen, Tiêu Yến Ninh từng có lúc bối rối, chẳng biết đối diện Lương Tĩnh thế nào. Tiêu Giác và Tần Khê đối xử với cậu tốt đến lạ, bất kể là vì "Tiểu Thất" trong lời họ hay vì thương cảm cậu, họ thực sự xem cậu như con ruột mà yêu thương, thậm chí còn tốt với cậu hơn cả Lương Tĩnh.
Thời gian ấy, cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cậu sợ Lương Tĩnh nghĩ rằng mình cướp mất hạnh phúc vốn thuộc về y, sợ y sẽ nói những lời khó nghe.
Nhưng Lương Tĩnh thì ngược lại, hào phóng đến mức chỉ muốn đem hết những gì tốt đẹp nhất dâng cho cậu.
Lúc đó, Tiêu Yến Ninh thật sự nghĩ rằng việc y học hành không giỏi chắc liên quan đến cái đầu hơi "ngố". Cậu không muốn sau này vì những chuyện này mà hai người trở mặt, nên từng cố ý dò hỏi Lương Tĩnh, rằng Tiêu Giác và Tần Khê đối tốt với mình, liệu y có thấy khó chịu không.
Khi ấy, cậu nghĩ, nếu sự hiện diện của mình khiến Lương Tĩnh không vui, cậu sẽ giữ khoảng cách với gia đình này. Với Tiêu Giác và Tần Khê, cậu vốn chỉ là người xa lạ. Dù thế nào đi nữa, cậu không thể chiếm tổ của người khác.
Cảm giác không được yêu thương, cậu hiểu quá rõ. Nếu Lương Tĩnh vốn có một gia đình hạnh phúc mà vì cậu xuất hiện lại trở nên buồn bã, thì cậu không nên ở đây. Dù cậu rất khao khát hơi ấm này, nhưng không thể để người khác đau lòng.
Tiêu Yến Ninh đã nghĩ rất nhiều, chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết cục tệ nhất. Nhưng Lương Tĩnh chỉ nhìn cậu, rồi đáp: "Họ đối tốt với cậu, tôi làm sao mà khó chịu được."
Nếu không có Tiêu Yến Ninh, Tiêu Giác và Tần Khê chắc còn chẳng thèm nhìn y lấy một cái, khó chịu gì nổi.
Tiêu Yến Ninh xứng đáng có được điều này.
Thấy cậu ngẩn ra, Lương Tĩnh thề thốt: "Không chỉ họ, tớ cũng sẽ đối tốt với cậu, tuyệt đối không để ai bắt nạt cậu đâu." Nghĩ đến những ngày tháng khó khăn cậu từng trải qua, Lương Tĩnh chỉ ước mình lớn lên trong một đêm, để mang những thứ tốt nhất đặt trước mặt cậu.
Tiêu Yến Ninh nhìn y, lòng đầy phức tạp. Cậu chắc chắn rồi, Lương Tĩnh học kém quả nhiên là vì đầu óc có vấn đề. Người khác chắc đã tìm mọi cách để đá bay kẻ cướp mất tình thương của mình, vậy mà y không những chẳng chút ghen tị, còn muốn che chở cho cậu. Y nghĩ cậu là con thỏ trắng ngây thơ không biết gì sao?
Cậu có chút ác ý, hỏi: "Nếu họ chỉ thích tôi, không cần cậu nữa thì sao?"
Lương Tĩnh cười: "Dù có tôi hay không, họ vẫn sẽ thích cậu."
Cậu sững sờ, chẳng biết nói gì.
Từ hôm đó, Tiêu Yến Ninh để ý đến Lương Tĩnh nhiều hơn. Chẳng còn cách nào khác, người ngốc quá, nếu không trông chừng, sẽ bị kẻ khác lừa mất.
Sau này, Tiêu Yến Ninh đem câu chuyện ấy kể lại cho Tiêu Giác và Tần Khê nghe, dưới dạng một câu đùa. Cậu không rõ vì sao mình làm thế, có lẽ vì sự quan tâm bất ngờ khiến cậu hoang mang, luôn muốn họ vạch ra một ranh giới để cậu biết cách ứng xử.
Tiêu Giác và Tần Khê nghe xong, liếc nhau một cái. Tâm tư của cậu, sao qua nổi mắt họ. Nhìn một thiếu niên còn chưa lớn đã lo lắng những chuyện này, Tiêu Giác không biết lòng mình là cảm giác gì, còn Tần Khê thì xót xa.
Ở tuổi này, Tiểu Thất của nàng đáng ra chỉ cần sống vô tư, lo ăn lo chơi, chứ đâu phải nghĩ ngợi nhiều đến thế.
Tần Khê kìm lòng, mỉm cười nhìn cậu, bảo rằng Lương Tĩnh không được thông minh cho lắm, sau này cậu phải trông chừng y nhiều hơn, để họ yên tâm.
Lương Tĩnh ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa phụ họa.
Nghĩ về chuyện cũ, nhìn người trước mặt, Tiêu Yến Ninh thật không biết nói gì.
Bao năm qua, Lương Tĩnh đúng như lời y từng nói, luôn đối tốt với cậu. Đôi khi, cậu còn có ảo giác, cả ba người này dường như chỉ vì cậu mà xuất hiện.
Lương Tĩnh nhìn cậu đang ngẩn ngơ, khóe môi khẽ cong. Nhờ lợi thế tuổi tác, y hiểu cậu quá rõ. Chỉ cần cậu khẽ cau mày, y đã biết cậu đang nghĩ gì.
Tiêu Yến Ninh luôn nghĩ mình nhận được quá nhiều, nhưng với y, những thứ ấy vẫn chưa đủ. Cậu xứng đáng với mọi kỳ trân dị bảo trên đời, xứng đáng được yêu thương, được trân trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!