Hôm nay là ngày vui, cung đình rực rỡ ánh đèn và tiếng cười. Tần Quý phi, trong men say chếnh choáng, nâng chén rượu thêm vài lần. Nàng chẳng rõ mình say hay tỉnh, chỉ biết khi vô tình ngước mắt về phía Tiêu Yến Ninh, nơi hắn thường ngồi, lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, lòng nàng bỗng chốc hoảng loạn, như thể đất trời nghiêng ngả.
Tiêu Yến Ninh đâu rồi? Nàng thầm nghĩ, lòng rối như tơ. Đã rời đi lâu như vậy mà không thấy trở lại, liệu có chuyện gì chẳng lành? Tần Quý phi cau mày, liếc mắt ra hiệu cho Lạc Mi. Lạc Mi vội khẽ gọi tiểu thái giám Hà Nguyện của Vĩnh Chỉ Cung, bảo hắn đi xem tình hình.
Chẳng bao lâu, Hà Nguyện hớt hải trở về, khẽ lắc đầu với Lạc Mi: "Bên trong không có ai."
Nghe Lạc Mi bẩm lại, Tần Quý phi như lửa đốt trong lòng: "Sao lại không có ai? Vậy Thất hoàng tử ở đâu? Mau đi tìm ngay!" Vì lo lắng, nàng suýt quên mất đây là chốn cung yến, giọng bất giác cao hơn một chút, rồi vội nhìn về phía Hoàng Thượng, cố kìm nén.
Tiếng đàn sáo vẫn réo rắt, xung quanh ồn ào tiếng người, nhưng Tần Quý phi ngồi gần ngài, chút thất thố ấy chẳng thể qua mắt Hoàng Thượng. Thấy nàng lo lắng, giận dữ mà vẫn cố giấu, ngài cất giọng: "Chuyện gì thế?"
Tần Quý phi đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, rồi lại nhìn Thái Hậu. Thái Hậu khẽ nhíu mày, đoán hẳn có chuyện gì khó kiểm soát, bằng không gương mặt Tần Quý phi sao lại khó coi đến như vậy.
Thấy nàng không đáp ngay, mà đôi mắt xinh đẹp lại hướng về Thái Hậu, Hoàng Thượng thoáng bất mãn. Bình thường, ngài sẽ bỏ qua, nhưng hôm nay men rượu khiến đầu óc ngài hơi mơ hồ, hành xử chẳng còn sáng suốt như mọi ngày. Ngài gõ nhẹ lên án ngự, nhìn Tần Quý phi, nửa cười nửa không: "Quý phi có điều khó nói chăng?"
Chỉ một câu, cả điện im phăng phắc, niềm vui tan biến. Ánh mắt mọi người đổ dồn về Tần Quý phi.
Nàng cố nhẫn nhịn, nhưng lo lắng lấn át tất cả. Bất chấp lễ nghi, bất chấp có thể chạm đến long nhan, nàng quỳ xuống, giọng mềm mại nhưng kiên định: "Hoàng Thượng, Thất hoàng tử không thấy đâu nữa."
Hoàng Thượng nhíu mày: "Sao lại không thấy?"
Chu Quý nhân xen vào, giọng điệu nhẹ nhàng: "Thất hoàng tử còn nhỏ, thích chơi đùa, chắc là đi chơi đâu đó rồi. Quý phi nương nương thật là thương con, trong hoàng cung này làm sao có chuyện được."
Tần Quý phi ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh, giọng đầy giận dữ: "Nếu Chu Quý nhân sinh được cho Hoàng Thượng một đứa con, hẳn sẽ hiểu tâm trạng bản cung."
Chu Quý nhân tái mặt, không ngờ Tần Quý phi nói năng sắc bén đến vậy, tức đến đỏ hoe cả mắt.
Bùi Đức phi, mẹ của Nhị hoàng tử Tiêu Yến Thanh, khẽ cười, giọng yếu ớt: "Đêm trừ tịch vui vẻ thế này, Quý phi nương nương hà tất phải rắc muối vào vết thương của Chu Quý nhân."
Hoàng Thượng mặt tối sầm, giơ tay: "Im hết đi!"
Đêm trừ tịch, hậu cung tranh cãi, truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa? Ngài đè nén bực dọc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tần Quý phi kể lại sự tình. Liễu Hiền phi và Khương Thục phi bên cạnh nghe xong, lòng dấy lên cảm giác chẳng lành. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử hình như cũng chưa về.
Hoàng Thượng xoa trán, xác nhận mình say thật rồi, đầu đau như búa bổ.
Lúc này, chỉ huy sứ của Vũ Lâm vệ
- Ôn Lâm
- bước vào, bẩm báo khi tuần tra đã thấy ba vị hoàng tử. Tần Quý phi nghe vậy liền thở phào, không mất tích là tốt rồi.
Liễu Hiền phi và Khương Thục phi liếc nhau, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử lại ở cùng nhau, chuyện này thế nào cũng không ổn.
Hoàng Thượng khó hiểu: "Nếu đã thấy, sao không đưa về?"
Ôn Lâm thần sắc kỳ lạ, nhưng vẫn cung kính bẩm báo: "Ba vị hoàng tử không chịu theo thần về, nhất là Thất hoàng tử..."
Tần Quý phi vội nói: "Hoàng Thượng, ngoài trời lạnh lắm, thần thiếp xin đi đón Thất hoàng tử về."
Hoàng Thượng nhìn nàng, rồi nhìn Ôn Lâm: "Thất hoàng tử làm sao?"
Ôn Lâm đáp: "Thất hoàng tử trốn trong bụi cỏ, không cho ai đụng vào, cứ nói có ma quỷ muốn ăn thịt ngài ấy, còn bảo phải đợi Hoàng Thượng và Quý phi nương nương đến cứu."
Hoàng Thượng: "..."
Tần Quý phi: "..."
Liễu Hiền phi và Khương Thục phi lại nhìn nhau, cảm giác đại họa sắp giáng đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!