Chương 2: (Vô Đề)

Cánh cổng biệt thự lặng lẽ mở ra khi chiếc xe tiến gần.

Hai nhóm người đang đối đầu trước cổng tự động tách ra, nhường lối.

Tiêu Yến Ninh đỗ xe, bước xuống.

Người đàn ông này sở hữu vẻ ngoài khiến ai lướt qua cũng phải ngoái nhìn: khuôn mặt điển trai sắc cạnh, hàng mày dài và thanh, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần. Chiếc áo khoác đen dài ôm lấy thân hình, bên trong là áo sơ mi trắng và quần đen may vừa vặn, làm nổi bật dáng người cân đối với vai rộng, eo gọn, dáng dấp thẳng tắp.

Hắn đứng trước xe, ánh mắt lướt qua những người thân mang cùng dòng máu. Gió tuyết lạnh buốt thổi qua, lùa vào lồng ngực đang quặn đau, làm mờ đi đôi mày sắc nét.

Trong ký ức, hắn chẳng có nhiều thời gian bên họ.

Xa lạ, cách biệt, dù gặp ngoài đường, e rằng cũng chẳng nhận ra nhau.

Vậy mà giờ đây, tất cả những người có liên hệ với hắn trên đời này đều đứng trước mặt hắn.

Vì hắn mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vì hắn sở hữu một công ty công nghệ đang ăn nên làm ra, vì hắn có xe sang, nhà đẹp, và một khoản tiền gửi ngân hàng không nhỏ. Thực ra, cũng không phải bây giờ mới bắt đầu. Từ khi tên tuổi hắn bắt đầu vang trong giới kinh doanh, cha mẹ đã liên lạc với hắn, thỉnh thoảng dẫn theo con cái đến thăm.

Họ gượng gạo, nhưng ra vẻ thân thiết, bảo các em gọi hắn là "anh trai", muốn xây dựng chút tình cảm giữa những người xa lạ.

Khi ấy, cha viện cớ muốn thắp hương cho ông bà nội, mẹ thì nói chỉ muốn xem hắn sống thế nào.

Cả hai rất ăn ý tránh mặt nhau. Nhưng từ khi hắn uống rượu ở tiệc tùng, nôn ra máu, tin xuất hiện trên cả mặt báo, sự ăn ý ấy tan biến.

Tiêu Yến Ninh, khi được họ liên lạc, mới thấm thía bốn chữ "tương kính như băng".

Có lẽ hắn là kẻ chẳng có tình cảm, nên nói thẳng rằng mình thích yên tĩnh, không thích huyên náo.

Vì thế chẳng ai ép hắn, mọi người luôn giữ vẻ hòa thuận, tương an vô sự.

Thỉnh thoảng, mẹ than vãn con cái tiêu tốn nhiều tiền, cha gọi điện kể lể nhà thiếu cái này cái kia.

Để giữ sự cân bằng giả tạo, hắn chuyển khoản chút tiền, mua lấy sự thanh tịnh.

Giờ thì đã khác. Hắn sắp chết rồi.

Tiêu Yến Ninh hiểu rõ, những cuộc gọi dồn dập của cha mẹ chẳng vì lo lắng cho hắn, mà vì khối tài sản đứng tên hắn.

Hay nói đúng hơn, họ đang đợi phần di sản sau khi hắn qua đời.

Đôi khi nghĩ, tiền đúng là thứ kỳ diệu. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dùng tiền mua lại chút tình thương đã vỡ vụn từ lâu.

Chỉ tiếc, Tiêu Yến Ninh đã qua cái tuổi khao khát tình thương của cha mẹ. Thứ tình cảm mua bằng tiền ấy, hắn chẳng màng.

Nó quá mong manh, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng tan tành.

Hôm nay họ đụng mặt, là lần đầu Tiêu Yến Ninh chủ động mời họ đến. Chỉ là không ngờ, họ lại dẫn theo con cái mình.

Vị ngọt tanh trong cổ họng lại trỗi dậy, lan khắp khoang miệng. Hắn cố nuốt xuống, biểu cảm vẫn bình thản như thường

"Cayenne." Tiêu Nhiên, em trai cùng cha khác mẹ của hắn, bước nhanh tới. Cậu ta nhỏ hơn Tiêu Yến Ninh chín tuổi, đúng độ tuổi mê mẩn xe sang. Tiêu Nhiên ngắm nghía chiếc xe, rồi nhìn hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa hào hứng: "Anh ơi, anh đổi xe mới hả? Đẹp quá! Em vừa có bằng lái, cho em mượn chạy một vòng được không?"

Tiêu Yến Ninh liếc nhìn cậu em cư xử tự nhiên như ruột thịt. Hắn khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa, giọng nói ôn hòa nhưng cương quyết, lạnh lùng đáp: "Không."

Sắc mặt Tiêu Nhiên chợt cứng lại, niềm phấn khích đông thành băng, nét mặt trẻ trung lộ vẻ ngượng ngập.

Cha hắn cau mày, rõ ràng không hài lòng với thái độ của hắn. Mẹ hắn thì khẽ kéo tay mấy đứa con đang bực bội. Lũ trẻ này chẳng giống cha mẹ của mình—vui buồn đều hiện rõ trên mặt.

Tiêu Yến Ninh hiểu. Hắn, đối với chúng, chỉ là một kẻ xa lạ, chưa từng gặp, chưa từng nở nụ cười thân thiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!